“Đi ở rể thì phải ở cùng với gia đình bên nữ."
Bất cứ chuyện gì cũng phải nghe theo người ta sắp xếp, mỗi tháng nhà họ Mộc sẽ cho phí sinh hoạt cần thiết.” “Bên nam không được gây bạo lực gì với bên nữ, bao gồm cả chiến tranh lạnh.
“Cho dù ở chỗ nơi nào thì bên nam cũng phải thể hiện mình đang ở rể, không được khiến phía nữ mất thể diện, nếu không sẽ cắt giảm phí sinh hoạt."
“Sau khi rắc rối của phía nữ được hóa giải, duy trì sự phát triển và hưng thịnh của gia tộc, khi đó phía nam có thể đưa ra yêu cầu ly hôn.”
Phía nam không được vi phạm bất cứ thỏa thuận nào nói trên, nếu không sẽ ở rể cả đời, tùy cho phía nữ xử lý.
Vẻ mặt Tần Minh không cảm xúc, nghe những điều khoản ngang ngược này, anh thật lòng không muốn ký vào thỏa thuận, ký rồi thì chẳng khác nào nhục nước mất quyền vậy.
Nhưng nghe theo lời ông Trương nói, nếu anh không ký thì đời này vợ chồng duyên ngắn, con cái nghiệt dài, nửa đời sau sẽ đau khổ.
Trước khi ký, Tần Minh hỏi: “Hôn nhân của tôi với Mộc Tiêu Kiều là kiểu tôi giúp cho nhà họ Mộc các người hóa giải số kiếp, một khi hóa giải được rồi thì chúng tôi có thể ly hôn đúng không?”
Mộc Hạo gật đầu, đáp: “Đúng vậy, thực ra con gái tôi cũng có người nó thích, mặc dù con bé đồng ý với sự sắp xếp của tôi, nhưng thực ra con bé có ý kiến với cậu, dù sao thì những lời bàn tán về cậu trong trường...!mọi người để biết cả
Tần Minh oán thầm: “Mẹ kiếp, còn chưa kết hôn mà đã cắm trước một cặp sừng rồi? Nhưng mà chẳng sao cả, mình cũng đâu thích Mộc Tiêu Kiều.
Mình chỉ vì thay đổi số mệnh của mình thôi.”
Mộc Hạo lại khuyên: “Những thỏa thuận này đều để tránh thiệt thòi cho chúng tôi.
Sau khi kết hôn, chúng tôi sẽ không hạn chế sự tự do của cậu, cậu có thể tiếp tục học đại học, thậm chí tôi cũng có thể nộp học phí cho cậu.
Chi phí sinh hoạt thường ngày là mười nghìn, đủ để cậu tiêu pha.
Sau khi kết hôn, cậu và con gái tôi tương kính như tân, sẽ không để cậu chịu uất ức đâu.”
Tần Minh thầm nói: “Tôi tin ông mới lạ.
Dù sao cũng không lâu.
Tôi chịu khổ một thời gian để sung sướng cả đời.
Con gái ông mất thanh danh cũng không trách tôi được.”
Tần Minh ký vào thỏa thuận tiền hôn nhân và thỏa thuận phân chia tài sản, tránh để sau này ly hôn Tần Minh lấy đi một phần lớn tài sån.
Sau khi ký xong thỏa thuận tiền hôn nhân, Mộc Hạo bắt đầu bàn bạc với Tần Minh tổ chức hôn lễ thế nào, đăng ký kết hôn làm sao.
Năm nay con gái Mộc Tiêu Kiều của ông ta hai mươi ba tuổi, hiện đang một mình kinh doanh một thương hiệu quần áo cao cấp, rất nổi tiếng trong nước.
Dù sao Tần Minh cũng không biết, anh chẳng có hứng thú.
Từ đầu đến cuối, Mộc Tiêu Kiều không hề ra mặt gặp Tần Minh.
Hôn lễ của hai người sẽ không tổ chức lớn mà chỉ làm lễ chúc mừng đơn giản như tổ chức tiệc sinh nhật trong trang viên sang trọng của nhà họ Mộc.
Khiêm tốn như vậy rất hợp với ý muốn trong lòng Tần Minh, tránh để nhiều người biết lại không hay.
Tốt nhất là càng ít người biết thì kết thúc chuyện ở rể anh cũng dễ giải thích với Nhiếp Hải Đường.
Hôn lễ của Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều được sắp xếp sau đó một ngày.
Đêm đó, Tần Minh đến biệt thự trên đỉnh Vân Sơn, gọi tất cả thuộc hạ của mình đến, Hầu Khánh cũng khôi phục lại chức vị ban đầu, điều động về thành phố Quảng.
Thích Vân Đông nói: “Cậu chủ, thực ra tôi cũng có nghe nói về Trương chân nhân này, ông ta rất nổi tiếng ở phía Bắc, con trai cả Thích Minh Huân của tôi cũng từng tìm ông ta xem bói, gặt hái được không ít.
Hầu Khánh cũng lên tiếng: “Nghe nói ông ta từ núi Long Hổ ra, sở trường là xem tướng và giải mộng.
Năm mươi năm trước, ông ta từng dự đoán nhà họ Mộc sẽ phất lên, sau lời dự đoán thì nhà họ Mộc vẫn luôn là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Quảng.
Nhưng Thích Minh Huy lại không đồng ý, nói: “Mọi người đúng là hồ đồ, những thứ này toàn là mê tín cả, cha con Mộc Hạo đều là nhân tài, trong cuộc tranh giành phân chia gia tộc trước đây đã chiếm ưu thế, lại có thủ đoạn.
Chỉ khi một gia tộc được quản lý ổn thỏa thì mới có cả gia tộc giàu sang quyền thế như hôm nay.
Hầu Khánh không đồng ý: “Nhưng có vài chuyện đã được định sẵn trong số mệnh rồi, cậu không thể không tin được.
Vạn vật đều có con số xác định, chính là đạo lý này.
Giống như Hầu Khánh tôi, có cố gắng thế nào thì cũng có giới hạn.
Cậu chủ thì khác, cậu ấy vừa đến đã là cậu chủ của chúng ta rồi.”
Thích Minh Huy lập tức không nói nên lời.
Anh ta phản bác: “Cái này có thể so được sao? Quan hệ giữa cậu chủ và ông Thường đã được định sẵn.
Hầu