“Anh là, là chồng tôi.”
Mộc Tiêu Kiều biết rõ Tần Minh đang đùa bỡn mình, nhưng bây giờ mình là cá nằm trên thớt, không thể không thỏa hiệp với Trần Minh, thừa nhận mối quan hệ giả giữa hai người.
Tần Minh đắc ý cười lớn, kiêu ngạo này, lạnh lùng này, coi thường ông đây này, giờ cô đã sợ chưa?
Vào giây phút Tần Minh nhìn thấy Mộc Tiêu Kiều cúi đầu khuất phục, tâm trạng anh rất thoải mái, có cảm giác sung sướng khi chinh phục được người phụ nữ kiêu ngạo này.
Đương nhiên anh không cho rằng trong lòng Mộc Tiêu Kiều đã chịu thua, cũng không quan tâm, anh chỉ muốn lợi dụng một chút mà thôi.
Tần Minh nói với Chu Thịnh Văn vẫn luôn ra vẻ bình tĩnh: “Ông chủ Chu, ông cũng nghe rồi đó.
Ông đã cho vợ tôi uống ly rượu này phải không? A Long, vào đi, đây là vật chứng đấy.
À, anh báo cảnh sát chưa?”
A Long trả lời: “Tôi đã báo rồi, cảnh sát sẽ đến ngay."
Chu Thịnh Văn cười rất xảo quyệt và u ám.
“Ha ha ha, chồng? Tôi chưa nghe nói cô Mộc đã kết hôn bao giờ.” Chu Thịnh Văn đột nhiên cầm lấy đôi đũa Mộc Tiêu Kiều đã dùng, lấy khăn lau đũa rồi hả hê nói: “Nhưng thuốc không ở trong rượu mà là trên chiếc đũa, ha ha ha, chứng cứ đã mất rồi!”
“Ông, ông...!Nghe ông ta công khai nói đã bỏ thuốc, Mộc Tiêu Kiều tức giận tới mức toàn thân run rẩy, người cô ta vô lực mềm nhũn, không thể không nhờ Tần Minh dìu đỡ, nếu không cô ta không đứng vững được.
Chu Thịnh Văn nói tiếp: “Cô Mộc, tửu lượng của cô kém vậy sao? Giờ mới uống hai ly đã không chịu nổi, vậy hợp đồng của chúng ta không ký nữa nhé?"
Mộc Tiêu Kiều cắn răng, Chu Thịnh Văn này lấy hợp đồng trình diễn của fashion show ra uy hiếp cô ta.
Để được tham gia fashion show hàng đầu trong nước và đánh dấu tên tuổi, cô ta phải xóa sạch mọi chuyện ở đây, ngậm bồ hòn mà chẳng được gì.
Chu Thịnh Văn cười rất bình tĩnh: “Ha ha ha, không có chứng cứ, các người có thể làm gì tôi?”
Tần Minh khinh thường: “Tôi có thể làm gì hả? Tôi có thể đánh ông đấy, sao nào?"
Chát
Tần Minh vung tay tát bay sự bình tĩnh của Chu Thịnh Văn.
Mắt kính của Chu Thịnh Văn bị đánh lệch sang một bên, cái tát này khiến ông ta không còn khí phách nữa, ông ta đứng dậy lớn tiếng mắng: “Thằng ranh, đừng tưởng mày biết đánh nhau là ngon lắm! Đây là xã hội pháp trị, mày nghĩ mày có thể chạy thoát sao? Mày đánh tao một cái nữa xem, tạo sẽ khiến mày không được thấy mặt trời ngày mai!"
Tần Minh cười, đây không phải lần đầu anh nghe có người cầu xin bị đánh.
Anh nhảy lên đả một phát, vừa khéo đá trúng thân dưới của Chu Thịnh Văn làm ông ta ngã lăn ra đất.
Chưa kể, Tần Minh còn tung chiêu “Thiên Mã Lưu Tinh Quyền (1)” cộng với “Lư Sơn Thăng Long Bá, đánh người phải đánh vào mặt, không lâu sau mặt mũi của Chu Thịnh Văn đã sưng tấy, ông ta hộc máu, còn gãy một cái răng cửa.
"Á, đừng đánh nữa, á, đánh người không đánh mặt, á!
Mày tên gì? Dám bảo tên của mày không?
Mày chết chắc rồi!
Mày biết tao là ai không hả?
Năm mươi ngàn, cho mày năm mươi ngàn rồi để tao đi đi!
Một trăm ngàn, á, trứng của tao, một trăm ngàn là được rồi chứ?"
Tần Minh không quan tâm mấy đồng này, nếu không dạy cho loại người này một bài học, sau này sẽ còn có những cô gái khác bị hại.
Tần Minh đánh đúng năm phút, Chu Thịnh Văn đã không đứng dậy nổi, chân ông ta vô lực run rẩy, máu me đầy mặt, mảnh mắt kính vỡ rải rác trên mặt đất, Tần Minh vung nằm đấm.
Anh đứng bên cạnh Chu Thịnh Văn, nói: “Giờ tôi cho ông một cơ hội, đó là ký hợp đồng với Mộc Tiêu Kiều của tôi.
Nếu là trình diễn thời trang thì trang phục do công ty cô ấy thiết kế phải được xếp vào vị trí center và phân cho người mẫu tốt nhất mặc.
Tôi chỉ nói một lần, nếu ông không đồng ý, sau này xảy ra chuyện gì đừng trách tôi không báo trước.
Tần Minh vỗ vào mặt Chu Thịnh Văn, nở nụ cười dữ tợn khiến ông ta sợ tới mức co rúm lại.
Sao thằng nhóc con này lại tàn nhẫn như vậy? Cậu ta có còn là người không?
Rốt cuộc nền giáo dục hiện nay bị sao vậy? Cậu ta còn nhỏ tuổi đã không coi mạng người ra gì, còn muốn đánh ông ta tới chết nữa?
Sau khi trừng phạt Chu Thịnh Văn, Tần Minh dìu Mộc Tiêu Kiều đã mơ màng tới bệnh viện.
Suy cho cùng anh cũng không biết cô ta đã uống thuốc gì, phải đi bệnh viện, nếu không có chuyện gì anh cũng không biết giải thích thế nào với người nhà họ Mộc.
Nhưng trên đường đến bệnh viện, Mộc Tiêu Kiều đã không chịu nổi nữa.
Cô ta khép chặt hai chân, không ngừng uốn éo cọ xát, sau đó cô ta kéo cổ áo ra, để lộ làn da trắng như tuyết, liên tục kêu nóng.
Cô ta dựa vào người Tần Minh, ôm mặt anh: “Ông xã...!Em, em muốn.”
Tần Minh buồn bực, sao tối qua không thấy cô gọi thân mật như thế? Uống thuốc vào là trở nên dâm đãng ngay được? Là ai không nghe lời khuyên, cô mất mặt đúng là đáng đời.
Tần Minh đánh Mộc Tiêu Kiều một cái khiến cô ta ngất xỉu ngã sang một bên, hoàn toàn không thương hoa tiếc ngọc.
Tần Minh liếc nhìn Mộc Tiêu Kiều đã ngất