“Tạp chí Fortune?” Vợ Mộc Kiếm Kiều sửng sốt nói: “Có thể lên được tạp chí Fortune, vậy đó là người có tiền đấy.
Sao có thể là giẻ rách được? Chí Quân, con đừng nói bậy, đó cũng là chồng của Tiêu Kiều, theo vai vế thì con phải gọi một tiếng em rể đấy.”
Mộc Chí Quân không nhịn được nói: “Mẹ, lúc bình thường thì tất nhiên con sẽ không vạch trần cậu ta.
Chuyện nhà họ con lười quan tâm, nhưng con không quen nhìn bọn họ bắt nạt ông nội.
Ông nội đã có tuổi rồi mà còn bị họ lừa nữa."
Chú ba Mộc Kiếm Hùng giả ngu hỏi: "Chí Quân, cháu nói gì thế chứ? Lẽ nào vừa rồi bác cả cháu nói có gì không thỏa đáng sao?”
Mộc Chí Quân đáp: “Tên Tần Minh này, trước đây từng xuất hiện ở dạ tiệc Hoa Nghị quỹ từ thiện Sky Blue, chắc mọi người đều thấy hơi quen đúng không? Cậu ta là bạn trai của Nhiếp Hải Đường, về sau bị Nhiếp Hải Đường đá, chớp mắt sao lại ở bên em họ chứ? Nếu nói vừa gặp đã yêu thì cháu thấy cậu ta vừa gặp đã yêu tiền của em họ thì có.”
Lời nói này không chừa một đường lui nào khiến Tần Minh chẳng còn chút mặt mũi.
Nhưng anh cũng không thể nói, ông đây đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân sẽ không lấy một đồng tiền của nhà họ Mộc các người được đúng không?
Thế chẳng phải sẽ khiến cuộc hôn nhân tưởng chừng như hạnh phúc này càng thêm sai lầm sao? Chỉ làm tình hình thêm rắc rối thôi.
Cụ Mộc đột nhiên đau đớn ôm đầu, các bà vợ lớn vợ nhỏ ở bên cạnh trừng mắt nhìn Mộc Chí Quân, khiển trách: “Mộc Kiếm Kiều, cậu dạy con trai thế nào vậy? Hôm nay đến chọc tức ông cụ à? Ba cậu mới vừa tỉnh lại”
Mộc Kiếm Kiều nói: “Chí Quân, đừng nói nữa.
Chuyện hai vợ chồng nhà người ta, có thể nào thì con cũng không được nói.
Giàu nghèo không quan trọng, giày mang vừa là được rồi.
Ha ha, chúc mừng cháu gái cưới được một người đàn ông tốt, hạ ha ha.”
Vợ Mộc Kiếm Kiều mỉa mai: “Phải đấy, giàu nghèo không quan trọng, quan trọng là nhân phẩm.
Tiểu Vân, Tiểu Linh, sau này phải rút kinh nghiệm từ chị họ hai đứa, tìm đàn ông thì phải tận mắt xem cho kỹ, đừng mang một thằng giẻ rách về cho mẹ, nếu không mẹ xử hai đứa đấy.”
Vợ của Mộc Kiếm Hùng cũng hùa theo: “Uẩn Nhi, con cũng nhìn đó mà rút kinh nghiệm.
Con gái Mộc Kiếm Hùng và Mộc Kiếm Kiều cũng ở bên cạnh, tinh nghịch thè lưỡi, đồng thanh nói: “Con biết rồi.
Bọn con sẽ không tìm người đàn ông vừa cặn bã vừa không có nhân phẩm như chồng của chị họ đâu.”
Làn sóng châm chọc này, rõ ràng là chúc mừng, nhưng thực ra là đang xem thường Tần Minh, đồng thời cũng hả hê khi Mộc Tiêu Kiều kết hôn với nhầm người.
Mộc Tiêu Kiều bị cả gia đình này chế giễu nên vẻ mặt vô cùng khó coi.
Mộc Hạo cũng vô cùng khó chịu với sự anh hát tôi bè của các anh em.
Con gái kết hôn với người có tốt hay không cũng ảnh hưởng rất lớn tới thể diện của người làm ba là ông ta.
Cuộc hôn nhân đột ngột này có bí mật không thể nói ra, mục đích là để bảo vệ Mộc Tiêu Kiều.
Bởi vì thân phận của Tần Minh quả thực có hơi gượng gạo, người đàn ông Nhiếp Hải Đường đá, giẻ rách, bội tình bạc nghĩa, thanh danh trong trường cực thấp, gia đình mấy đời làm nông.
Người con rể như vậy, Mộc Hạo cũng ngại nói với các họ hàng.
Tâm trạng của Tần Minh quả thực rất tốt, anh không hề tức giận chút nào.
Những người này không hiểu về anh thì cứ không hiểu thôi, mình làm gì mà phải giải thích với họ chứ? Chẳng phải anh cứ khiêm tổn hoàn thành nhiệm vụ là được rồi à?
Cụ Mộc khó chịu ho khù khụ: “Khụ khụ khụ...!Im miệng hết đi, cả ngày cứ cãi cọ, xem ông già này là người chết có phải không?”
Ông cụ Mộc nuốt nước miếng, vuốt giận nói: “Đây là ơn của Trương chân nhân dành cho nhà họ Mộc chúng ta.
Sự sắp xếp của ông ấy là tốt nhất, trước giờ Trương chân nhân chưa từng làm sai, mấy đứa không hiểu thì đừng nói xen vào.”
Ngoài Mộc Hạo, những người xung quanh đều trợn tròn mắt, ngay cả vợ lớn vợ bé của ông cụ cũng thở dài, bọn họ cũng bất lực với sự mê tín của ông cụ Mộc, cảm giác như ánh mắt họ nhìn Mộc Tiêu Kiều như đang nói Đứa trẻ này, đáng thương cho cháu quá, uất ức cho cháu rồi”.
Mấy người cùng vai về cũng nhìn Mộc Tiêu Kiều với vẻ chế giễu và hả hê, cảm thấy Mộc Tiêu Kiều tìm một người đàn ông bất tài nên đời này đi tong luôn rồi, là trò hề cho họ bàn tán.
Dù sao thì người của bà hai, bà ba luôn bị người của bà cả là Mộc Hạo chèn ép.
Từ nhỏ Mộc Tiêu Kiều chính là con cưng, thành tích học tập đứng đầu, ngoại hình lại xinh đẹp.
Người cùng trang lứa của nhà bà hai, bà ba cũng thường bị lấy ra so với Mộc Tiêu Kiều, bọn họ đều tự thẹn mình kém người ta, hoàn toàn không so được.
Nhưng hôm nay, cuối cùng cũng có được cơ hội rồi, Mộc Tiêu Kiều đột nhiên tuyên bố kết hôn, vừa nhìn đã biết là do Mộc Hạo ép, cô ta nghe theo, nhưng phía nam lại là một tên giẻ rách vô danh tiểu tốt, tham lam tiền của cô ta nên đến ở rể, cuộc hôn nhân này đúng là thảm mà.
“Nếu tôi là cô ta thì tôi chết cho rồi.”
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi.
Ha ha ha, thời đại này mà còn có người mê tín như vậy, gặp phải một người ba như vậy cũng phải thôi.”
“Chậc, bọn họ đang tỏ ra yêu thương phải không? Tôi không tin có chuyện vừa gặp đã yêu."
“Họ trải qua đêm tân hôn thế nào nhỉ? Ngủ với nhau hay chưa?”
“Ha ha, nghĩ nhiều quá đấy! Tôi không tin con cóc bị bắt đến ở rể còn có thể ngủ với công chúa.”
“Theo tôi thấy, chờ đảm paparazzi tung tin, khi nào thì chị họ chúng ta ngoại tình, ha ha ha."
“Chắc chắn đến lúc đó sẽ hot lắm."
Vài người trẻ đứng trong góc phòng bệnh líu ríu nói không ngớt, tiếng không hề lớn nhưng vẫn có người nghe thấy.
Anh ruột Mộc Chiêu Dương vẫn luôn im lặng, lúc này hai mắt đã bốc hỏa, hận không thể xé xác Tần Minh ra, em gái anh ta chịu những lời sỉ nhục này chẳng phải đều tại tên bất tài Tần Minh mang lại sao?
Nếu cậu ta có chút bối cảnh hay bản lĩnh thì sao em gái mình bị người của bà hai, bà ba chế giễu được chứ?
Nếu không phải bị Hứa Thục Lan ở bên cạnh cản lại thì Mộc Chiêu Dương thật sự nổi điên rôi.
Tần Minh buồn bực, nếu không phải trước đó đã đồng ý với nhà họ Mộc, phải đợi nhà họ Mộc hóa giải được rắc rối mới có thể ly hôn thì anh chẳng thèm quan tâm đến những người này, tự dưng lại phải chịu mấy lời oán hận.
Tần Minh bình tĩnh, hoàn toàn chẳng để ý đến lời chế giễu của những người này, thầm nói: “Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, cười nhạo thì cứ cười đi.
Mặc kệ