Tần Minh cau mày, A Long nói hôm nay kết hôn, ban ngày đón dâu, buổi trưa và buổi tối mở tiệc mời khách.
Sao đột nhiên lại có người đến nói với anh rằng không có tiệc cưới nữa?
Anh bảo Tất Nguyên dừng đoàn xe lại, anh muốn đến xem tình hình.
Trương Tiểu Nghiên ngó đầu lại nhìn rồi hỏi: “Tần Minh, bạn của cậu là ai? Nhiều người đến ghê, tất cả người trong thôn Phượng Đầu đều ở đây
Tần Minh đáp: “Anh ấy là A Long, lính đặc chủng đã xuất ngũ.
Trương Tiểu Nghiên nói: “Ồ, tớ biết rồi.
Hồi còn học cấp ba, tớ đã nghe nói có một người nhà họ Vũ trong thôn Phượng Đầu rất lợi hại, làm lính đặc chủng, còn từng tham gia bộ đội gìn giữ hoà bình châu Phi, chắc chắn là anh ấy
Tần Minh bước đến từ đường của thôn, xung quanh có rất nhiều người, và cũng là nơi náo nhiệt nhất.
Tần Minh lên tiếng: “Tiểu Nghiên, cậu ở đây chờ nhé, tớ thấy bên trong khá phức tạp, cậu bị tổn hại thì không hay.
Trương Tiểu Nghiên cũng gật đầu, nghe lời Tần Minh.
Tần Minh lách người đi về phía từ đường, vừa đi vừa lắng nghe người dân trong thôn thảo luận.
“Có chuyện gì vậy? Không phải đã đón dâu rồi ư? Sao còn chưa mang đồ ăn lên?” “Vẫn chưa đón cô dâu về, nhà gái nói tiền sính lễ phải thêm ba trăm ngàn nữa.
“Ba trăm ngàn? Tính cả hai trăm ngàn từ trước là năm trăm ngàn đó.
Chậc, chậc, quá đáng ghê! Cô dâu làm bằng vàng à?” “Không phải đang nói chuyện sao? Có lẽ sẽ hạ thấp được một chút." “Ôi chao, hai anh em nhà họ Vũ cũng thảm ghê, đầu năm em trai va chạm xe cộ đâm chết và đâm bị thương rất nhiều người, phải đền bù không ít tiền.
Bây giờ anh cả kết hôn lại bị nhà gái đòi thêm tiền sính lễ.” “Còn chưa đăng ký kết hôn đã mở tiệc rất dễ xảy ra vấn đề này, phải lấy giấy chứng nhận trước thì nhà gái có làm loạn mới không sao.
“Ôi, nhà họ Vũ đã mời hết cả thôn tới, thế mà lại xảy ra sai sót này!” “Nhà gái yêu cầu thêm tiền sính lễ là chuyện nhỏ, nghe nói ông chủ cho vay nặng lãi của cậu em trai lúc trước đã tìm tới cửa rồi.” “Lãi mẹ đẻ lãi con, cố tình chọn ngày cậu anh trai kết hôn thì tới, mục đích chỉ vì tiền.
Bây giờ nhà họ Vũ làm gì còn tiền nữa?”
Trên đường vào từ đường của thôn Phượng Đầu, Tần Minh nghe được những lời này của mọi người mà lòng thấy phẫn nộ thay A Long.
Những người này là ai? Chúng cố tình tìm tới vào ngày kết hôn, ngày mà người thân, bạn bè đều có mặt để gây rối, chẳng phải là muốn dồn A Long vào đường cùng sao?
Tần Minh tới cửa từ đường, trên bàn ăn đã có rất nhiều người thân, bạn bè, tổng cộng có hơn năm mươi bàn, nhưng đồ ăn vẫn chưa được bưng lên, cô dâu và chú rể vẫn chưa thấy bóng dáng.
Mọi người đang bàn tán xôn xao, cảm thấy hôn lễ hôm nay sẽ không tiếp tục được nữa, người nhà họ Vũ sắp mất hết mặt mũi.
Tần Minh giữ được một người rồi hỏi: “Người anh em, có chuyện gì vậy? Sao nhà họ Vũ lại nợ tiền bọn cho vay nặng lãi? Nợ bao nhiêu?”
Người kia cũng rất kiên nhẫn giải thích: “Chuyện này phải bắt đầu nói từ đầu năm nay, cậu em trai Vũ Chí Thịnh lái xe đâm chết người, cậu ấy đâm chết một người, đâm bị thương bảy người, còn đâm vào một chiếc xe hơi sang trọng.
Sau khi phán quyết thì nhà họ Vũ phải bồi thường hơn ba triệu.
Vũ Long làm anh trai đúng là tuyệt vời, món nợ ấy hai anh em họ mỗi người trả một nửa, chỉ trong nửa năm đã trả hết, quá ngầu.
Nghe nói Vũ Long quen được một ông chủ lớn, làm đội trưởng đội vệ sĩ cho người ta, được trả trước lương năm năm, sau đó Vũ Long trả cho gia đình người mất hơn một triệu.
Đáng tiếc là Vũ Chí Thịnh vay nặng lãi để trả tiền bồi thường, lãi mẹ đẻ lãi con quá nhiều, đến giờ phải trả hơn hai triệu, họ không chịu được nữa.
Tần Minh nghe xong cảm thấy cũng không phải con số quá lớn, sao lại làm khó A Long thành ra thế này?
Tần Minh lặng lẽ đến gần đại sảnh từ đường, nhét phong bì một trăm tệ cho cậu nhóc canh cửa, anh vào trong sảnh một cách dễ dàng không trở ngại.
Bầu không khí ở đây hơi nghiêm túc, không ai nói gì.
A Long mặc đồ chú rể, gương mặt không nén được vẻ tức giận và bất đắc dĩ, bên cạnh hẳn là cậu em trai Vũ Chí Thịnh, trông cũng khá giống A Long, khuôn mặt cậu ấy u buồn, bất lực.
Vũ Chí Thịnh lừa dối cả nhà, lúc này cậu đang quỳ trước mặt ba mẹ, dường như đã sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt.
Người đàn ông ngồi bên trái nói: “Được rồi, đã kéo dài lâu như