Thẻ quyền hạn tối cao của Ngân hàng Thế Giới, không có hạn mức, thẻ đen American Express Centurion kỵ sĩ.
Cái này khác với một bộ phận thẻ đen trong nước, dù sao Ngân hàng Thế Giới cũng có tên tuổi hơn, càng thể hiện tài lực hơn, có thể sử dụng ở bất kỳ quốc gia nào trên thế giới.
Tần Minh lấy một tấm thẻ như thế ra, tự tin đối mặt với sự nghi ngờ của tất cả mọi người, ai cũng rất tò mò không biết rốt cuộc anh lấy thẻ gì ra, bèn thò đầu nhìn, có ngạc nhiên, cũng có hâm mộ.
Nhưng Tần Minh lại lật tay xuống, che đi tấm thẻ đen này, cũng chặn lại tầm mắt của rất nhiều người, anh đưa thẻ cho nhân viên.
Nhân viên vội cầm thẻ đi kiểm tra, chưa đầy ba phút đã quay lại.
Nhân viên mỉm cười trả lại thẻ cho Tần Minh, đồng thời nói: “Anh Tần, thẻ có thể quẹt hai trăm triệu, thậm chí là nhiều hơn, anh Tần và vợ là cô Mộc cùng đến đăng ký, đã đóng tiền đảm bảo, bây giờcó đủ vốn nên anh ấy có tư cách đấu giá.”
Nghe thấy câu này, xung quanh trở nên xôn xao.
“Không ngờ cậu ta giàu thế? Vậy sao
Mộc Tiêu Kiều lại ra ngoài khóc nhỉ?" “Các người thì biết cái gì? Người giàu đều khiêm tốn, e rằng Tần Minh này có lai lịch lớn, nhà họ Mộc muốn che giấu thôi.” “Cậu ta bỏ ra hai trăm triệu dễ dàng thế, chắc chắn gia thế không tầm thường đâu nhỉ?" “Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, xem ra người đàn ông của Mộc Tiêu Kiều cũng không tệ lắm.” “Ai nói cậu ta là thằng nghèo giẻ rách vậy?” “Hai ba con Triệu Đông Lương, chủ tịch của Bách hóa Đông Lương nói đó.” “Ha ha, là bọn họ à? Trong dạ tiệc từthiện ở tòa nhà Thế Kỷ lần trước, hình như hai ba con này bị Tần Minh đuổi ra ngoài, hôm nay chắc là báo thù riêng.” “Chậc chậc, khi nãy con trai ông ta còn nói ăn phân nữa, đúng là thô tục, không giàu bằng người ta nên ghen tị, lòng dạ hẹp hòi như vậy, cả đời cậu ta cũng sẽ không có tiền đồ”
Sau khi những người trong giới sưu tầm ở hội trường biết tài lực của Tần Minh, ai cũng thay đổi thái độ.
Họ cảm thấy Tần Minh quá khiêm tốn, khiến họ đều nhìn nhầm, cho nên cảm thấy Tần Minh rất lợi hại, lừa được tất cả mọi người cũng là bản lĩnh mà.
Tần Minh cất thẻ của mình vào: “Nói mới nhớ, Triệu Phú Quý, nếu cậu là đàn ông đích thực thì vào WC ăn phân chứng minh cho tôi xem.
Nếu không đừng suốt ngày nói tục nữa.”
Mặt Triệu Phú Quý biến sắc, cậu ta cảm thấy thế giới này đều điên rồi, tuần trước Tần Minh còn giao đồ ăn đến ký túc xá của cậu ta, một tháng trước còn rửa báttrong căng tin trường, vì chia tay Lý Mộng mà hồn bay phách lạc.
Nhưng cậu ta lại nghe thấy nhân viên của hội trường nói Mộc Tiêu Kiều là vợ của Tần Minh?
What? Nếu không vì Triệu Phú Quý bị tấm thẻ đen kia làm ngạc nhiên thì cậu ta thật sự muốn chất vấn.
Sao có thể có chuyện đó được, gái bên cạnh Tần Minh thay đổi từ người này đến người khác, cô này xinh đẹp quyến rũ hơn, có thân phận hơn cô kia, sao cậu ta làm được?
Nhà họ Mộc kia là nhà giàu có lâu đời ở thành phố Quảng, tài sản chừng mười tỷ, Mộc Tiêu Kiều là nữ thần trong mộng của bao nhiêu người đàn ông?
Sao Tần Minh lại trở thành chồng của nữ thần? Rốt cuộc hai tuần nay đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Phú Quý là con nhà giàu, luôn rất kiêu ngạo, đặc biệt là với các bạn học của mình ở trên lớp và loại nghèo khổ như Tần Minh.Nhưng hôm nay sự kiêu ngạo của cậu ta bị quét sạch hết, còn khó coi hơn lần trước bị đuổi khỏi dạ tiệc từ thiện.
Vì cậu ta không thể ăn phân.
Triệu Đông Lương quát to: “Tần Minh, các cậu là bạn học, có ai ép bạn học của mình như cậu không?”
Tần Minh khinh thường đáp: “Mọi người nhìn đi, tiêu chuẩn kép như thế đúng là đáng ghét, khi nãy lúc chửi bởi bôi nhọ tôi thì không kiêng dè gì, còn mang danh chính nghĩa.
Bây giờ bị vả mặt lại nói đến tình cảm, cái tốt cậu ta chiếm hết, cái xấu thì tôi gánh?”
Tần Minh nói rất có lý, xung quanh hoàn toàn không có ai nói đỡ cho ba con Triệu Phú Quý.
Ông La – ông trùm tài chính nói: “Mọi người đến đấu giá đồ sưu tầm, không cần phải tranh cãi với nhau.
Ông chủ Triệu, khi nãy con trai của ông ngang nhiên chửi bởi bôi nhọ cậu Tần đây, còn muốn bảo nhân viên đuổi cậu Tần ra ngoài.
Dù sao đi nữa cậu Tần cũng làchồng của cô Mộc, cậu ta có lý do gì đuổi người? Bây giờ bị vả mặt lại không thể thực hiện lời hứa, nói xin lỗi trước di."
Đây là lời dạy dỗ và trách mắng của bề trên với người trẻ, cũng là một bậc thang.
Sắc mặt Triệu Đông Lương khó coi, con trai của ông ta bị người khác dạy dỗ, mà ông ta còn không tiện phản bác.
Hai ba con lại thua lần nữa.
Sau đêm nay, hai ba con họ lại phải trở thành trò cười khi rảnh rỗi của giới thượng lưu thành phố Quảng, đây là chuyện khiến người ta tức nhất.
Tần Minh lười biếng phất tay: “Cảm ơn ông La nói giúp tôi.
Nhưng tôi không có hứng thú với lời xin lỗi của bọn họ, chỉ làm bẩn tại tôi.
Tôi muốn tiếp tục đấu giá, không lãng phí thời gian của mọi người nữa.”
Triệu Đông Lương thẹn quá hóa giận, vung tay áo bỏ đi, Triệu Phú Quý