Bạch Ngọc Thuần chạy trước, Tần Minh đuổi theo sau.
Làng đại học tập trung nhiều trường đại học liên kết, khu vực giữa có một công viên nhỏ và hồ nhân tạo.
Bạch Ngọc Thuần chạy đến bên bờ hồ nhân tạo, do chưa ăn trưa nên hết sức thật, cô cắn môi dựa vào lan can.
Bạch Ngọc Thuần lo lắng cuống cả tay chân: "Anh đừng qua đây, anh qua nữa là tôi nhảy đấy."
Tần Minh thở hổn hển, nhìn cô gái đã vắt nửa người qua lan can mà đâm bực, trông anh giống thủ dữ lắm à?
Tần Minh thấy cô ấy chán sống nên cũng tức, cái hồ sâu mét rưỡi này chết đuổi được? Cô trêu tôi đó à.
Anh quở: "Cô nhảy đi, có giỏi thì nhảy đi, không nhảy là cờ hồ."
Bạch Ngọc Thuần cắn môi nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn lại nhìn Tần Minh tiến lại gần mình hơn.
Cô nghĩ đến cái anh này đuổi theo đòi tiền nãy giờ, trong khicô vẫn đang bị thúc nợ nặng lãi, mẹ cô đang đợi cô đưa cơm trong bệnh viện và bỗng trào dâng cảm xúc bị thương.
"Nếu phải nhảy xuống hồ anh mới tha cho tôi vậy tôi nhảy." Viền mắt Bạch Ngọc Thuần trào nước mắt, cô xoay người nhảy, cô nhảy xuống thật.
Tần Minh cả kinh chạy vội qua bắt cổ tay Bạch Ngọc Thuần.
Tần Minh kéo Bạch Ngọc Thuần lên trong tình hình nguy cấp, vòng tay ôm trọn cái eo thon gọn của cô, cả hai ôm nhau qua lan can.
"Ối!" Bạch Ngọc Thuần thốt khẽ mặt mũi đỏ ửng như quả cà chua.
Lần đầu tiên cô bị đàn ông ôm mạnh thế này, bàn tay nhỏ nhỏ đẩy mạnh Tần Minh: "Anh, anh bỏ tôi ra.
Tôi không có tiền thật mà, tôi xin anh tha cho tôi đi."
Bạch Ngọc Thuần càng vùng vẫy Tần Minh càng ôm chặt hơn.
Anh đã từng ôm Lý Mộng nhưng không được thon như thế này, cũng không được mềm như thế này.
Anh đã ngộ ra cái câu màmềm không xương là sao rồi, chắc là cảm giác hiện giờ nhỉ.
Anh nói: "Tôi thả cô ra là cô rớt xuống hồ luôn đấy.
Qua bên này đã, tôi đảm bảo tôi không làm gì cô."
Bạch Ngọc Thuần trèo qua lan can nhưng vẫn không tin lắm, sau đó cô ngồi thụp dưới đất.
Tần Minh nhìn xuống, cười nhìn cô bé lọ lem xinh xắn, bảo: "Cuộc sống của cô bé tha thật đấy."
Bạch Ngọc Thuần ôm chân gục mặt xuống gối, nói: “Tôi biết anh tìm tôi vì tám mươi tám nghìn tệ.
Tôi xin lỗi, nói có khi anh không tin, số tiền đó định đưa anh tôi nộp cho bệnh viện để mẹ tôi phẫu thuật bắc cầu thông tim.
Vậy mà anh tôi lại tráo với tiền giả và cao chạy xa bay.
Nên là tôi không có tiền trả anh, nếu anh châm chước cho tôi một ít thời gian, tôi sẽ nghĩ cách trả anh.”
Tần Minh hơi xúc động, hoá ra cô bé này tưởng anh đòi nợ nên mới chạy nhanh thế.
Đúng là vừa ngốc nghếch vừa đángyêu.
Nhưng mà anh là đại gia giàu nhất thế giới, anh không thiếu tám mươi tám nghìn tệ đó.
Chỉ có điều, dù gặp hoàn cảnh đó nhưng Bạch Ngọc Thuần không trốn tránh trách nhiệm, cô ấy vẫn gánh vác tất cả khoản nợ, cũng không bảo Tần Minh tìm anh trai cô ấy mà đòi nợ.
Tần Minh nói: “Cô ngốc quá, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đòi khi đưa cô tiền.
Bạch Ngọc Thuần bống bật khóc, nước mắt rơi lã chã.
“Nhưng không có số tiền đó anh cũng mất bạn gái còn gì? Tôi không cố ý phá hoại chuyện tình của hai người, tôi không muốn làm người xấu đầu hu hu...!Tôi xin lỗi.”
Tần Minh sững người, trái tim nhen nhóm xót xa vô hình.
Lần đầu tiên có người khóc vì anh chia tay mối tình đầu, mà người khóc còn là người ngoài cuộc chẳng hay nội tình.
Anh nhìn Bạch Ngọc Thuần khóc rấmrứt, anh lau nước mắt vương khoé mi giúp cô, nói: “Chúng tôi chia tay không phải vì tám mươi tám nghìn tệ, cô yên tâm đi.” “Thật không? Anh không nói thế để an ủi tôi chứ?" Bạch Ngọc Thuần hỏi dè dặt đáng yêu.
Tần Minh cốc đầu cô, nói: “Thật, cô cũng là sinh viên đại học sao cứ như học sinh tiểu học không biết phân biệt đầu thật đầu bỡn thế này? Bạn trai cô mất tám mươi tám nghìn tệ là cô cãi vã chia tay bạn trai? Đòi chia tay bạn trai vì tiền không phải là tình yêu đích thực.
Bạch Ngọc Thuần lại gục mặt xuống gối, nói: "Tôi chưa yêu ai bao giờ, tôi không biết.”
Tần Minh chia tay, bảo: "Làm quen đi, Tần Minh khoa Kinh tế, còn cô?”
Bạch Ngọc Thuần chìa tay trong ngại ngùng, bắt tay với Tần Minh: “Tôi tên Bạch Ngọc Thuần, năm hai khoa Thương mại Điện tử.”Tần Minh cảm thấy bàn tay của cô ấy mềm mềm, ngón tay rất thon nhưng bọc một lớp chai dày, chắc do làm việc tay chân lâu.
Anh mỉm cười: “Hoá ra là em khoá dưới, trông em tội thế này có