Nhiếp Hải Đường đang khóc bỗng sững sờ, cô quá quen với giọng nói bên ngoài, đó là giọng của Tần Minh!
Nhưng cô không chắc chắn lắm, cô hoài nghi mình nghe nhầm.
Bởi vì đây là nước Đức, còn Minh phải ở thành phố Quảng của Hoa Hạ mới đúng, sao anh lại đến đây? Mà dù có đến thì anh cũng không thể nào tìm được nơi này.
Nhưng cô hi vọng là Tần Minh, nhất định là Tần Minh, anh hùng của cô.
Người đàn bà tóc vàng thấy tình hình không ổn, lập tức dẫn đám thuộc hạ ra ngoài, đây là địa bàn của ả, ai dám to gan mò đến đây vậy?
Ả cẩn thận nhớ lại, cái cậu ấm Tần Thọ mà đưa Nhiếp Hải Đường tới đây đã bảo là ngày mai mới tới, anh ta dặn phải để cô nàng này chịu khổ sở trước rồi sau đó anh ta mới tới cứu cô ta ra ngoài.
Thế nhưng khi đi ra ngoài, ả trợn tròn cả mắt.Một chiếc máy bay trực thăng F88 tiên tiến đáp xuống bãi đất trống giữa khu đất, xung quanh còn có vô số xe con hộ tổng, ánh đèn pha chói mắt chiếu sáng cả khu xưởng.
Người đứng bên cạnh máy bay trực thăng F88, tay cầm loa phóng thanh hét lớn chẳng phải là Tần Minh đấy ư?
Thì ra, Tần Minh vừa xuống máy bay tư nhân, đảm thuộc hạ liền báo cáo với anh rằng Nhiếp Hải Đường lên một chiếc taxi, rời khỏi tòa lâu đài kia, cho nên anh lập tức đổi sang máy bay trực thăng đuổi theo chiếc taxi kia đến tận khu xưởng ở vùng ngoại ô này.
Tần Minh giơ loa phóng thanh nói: "Giao cô gái ban nãy ra mau."
Người đàn bà tóc vàng hung ác nhếch miệng, ả biết đối phương có lai lịch không tầm thường, nhưng vẫn không phục cho lắm, ả lớn tiếng chỉ huy: "Bao vây bọn họ, không cho phép bọn họ tiến vào"
Toong, bỗng một tiếng chuông từ đầuvọng đến, công nhân khu xưởng hùng hổ kéo đàn kéo lũ đi ra ngoài, trong tay lắm lắm công cụ như gậy sắt, cờ lê v.v..
"Ha ha ha, fuck you." Người phụ nữ tóc vàng đắc ý giơ ngón tay giữa lên với Tần Minh, cười nhạo Tần Minh gà mờ.
Nhìn thấy công nhân lũ lượt đi ra từ trong nhà xưởng, Tổng Dĩnh vội vàng bảo vệ Tần Minh, nói: "Cậu chủ cẩn thận.
Đây là một nhóm thế lực ở địa phương, cậu cứ giao cho chúng tôi."
Tần Minh nhếch khóe miệng nở nụ cười tự tin, anh giơ hai ngón tay rồi hất về phía trước.
Vô số nhân viên trang bị vũ khí ào xuống từ đoàn xe hộ tống, ai không biết còn tưởng là bộ đội đặc chủng vây quét khu xưởng ngoại ô của bọn họ.
Có khoảng hơn năm mươi người trang bị vũ khí súng ống đầy đủ, vô cùng chuyên nghiệp.
Sự chênh lệch về vũ khí khiến những công nhân kia ngây người, không aidám ra tay, nhao nhao giơ tay lên, vứt công cụ trên tay xuống, ngoan ngoãn như một đám chó con.
Nụ cười trên mỗi người phụ nữ tóc vàng dần dần cứng ngắc.
Nhìn thấy người Tần Minh mang đến có trang bị vũ khí, trong lòng ả thầm kêu không ổn, vội quay đầu trốn vào trong nhà xưởng.
"Muốn chạy ư? Đuổi theo." Thấy thế, Tần Minh dẫn mấy đàn em lập tức đuổi theo.
Tần Minh xông pha dẫn đầu, còn đảm đàn em yểm trợ ở phía sau, chèn tới giống như một chiếc xe ủi.
"Ôi thần linh ơi, xin hãy tha thứ cho tôi." "Chúng tôi không biết gì cả." "Xin hãy tha mạng." "Ông chủ, tôi quen biết rất nhiều người Hoa ở phố Tàu, tôi là đồng bào Hoa Hạ đây."
Đối mặt với đám thuộc hạ trang bị vũkhí của Tần Minh, công nhân đồng loạt quỳ xuống xin tha.
Người phụ nữ tóc vàng vừa mắng chửi vừa gào to, ả trở lại phòng giặt đồ, túm lấy Nhiếp Hải Đường, kề dao vào cổ cô, nói: "Ngoan ngoãn đi theo tôi."
Trong nhà xưởng vô cùng bừa bộn, đồ đạc vương vãi khắp nơi, mùi hôi thối nồng nặc khiến người ta không chịu nổi.
Người phụ nữ tóc vàng kéo Nhiếp Hải Đường chạy một mạch đến bãi đỗ xe, mở cửa một chiếc Audi thể thao mới tinh, ả đang định đẩy Nhiếp Hải Đường lên xe.
Thế nhưng bỗng ầm một tiếng, ba chiếc Hummer cao cấp tông đổ hàng rào bãi đỗ xe, chặn đứng giao lộ, súng tia hồng ngoại chĩa thẳng vào người phụ nữ tóc vàng.
Khuôn mặt người phụ nữ tóc vàng cứng đờ, ả đã rơi vào đường cùng rồi.
Còn Tần Minh thì bước từng bước từ trong nhà xưởng.Sắc mặt anh u ám, anh giống như một vị vua tàn bạo, đuổi địch tới bên vách núi, còn anh nằm trong tay thế chủ động.
Nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Hải Đường, ánh mắt anh không thể che giấu sự lo lång.
Vào giây phút trông thấy Tần Minh, Nhiếp Hải Đường kinh ngạc đến ngày người, không thể tin nổi.
Cô nhớ nhung Tần Minh trong lòng, không ngờ Tần Minh lại đến thật, Tần Minh giống vị anh hùng từ trên trời rơi xuống, dũng cảm quên mình tới cứu cô.
"Bỏ vũ khí xuống." Người phụ nữ tóc vàng uy hiếp, kề dao vào cổ Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh từng bước đến gần, mặt anh sầm xuống, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn rõ lòng người, dường như có sức uy hiếp mạnh mẽ, khiến người phụ nữ tóc vàng không dám tùy tiện ra tay.
"Tôi bảo không được nhúc nhích!" Ngườiphụ nữ tóc vàng lại hét to