Tần Minh hơi hoảng, không biết Tần Trọng Bách này là con thứ mấy mà đột nhiên vỗ vai anh, nói anh là em họ, đúng là nói bậy, anh họ anh còn đang ở thị trấn Bạch Thủy dưới quê sửa xe điện cho người ta kìa.
Nhưng Tần Minh bình tĩnh quay lại, nở nụ cười gượng nho nhã lịch sự.
“Ha ha, em họ xấu thật đấy, có vợ chưa cưới rồi mà còn đi ăn vụng à?" Tần Trọng Bách nói: "Ài, đúng rồi, cậu đã tới thì đi xem mắt thay tôi đi, đối phương là cô chủ của một gia đình nhà giàu sa sút ở Thổ Trại của Tương Tây "Làm nghề gì vậy?" Tần Minh bày ra vẻ quen biết, cố nói mấy câu để không bị lộ.
"Làm gì được nữa? Đại gia vùng đó chứ sao!" Tần Trọng Bách bất mãn nói: "Ông nội tôi, tức ông ngoại cậu có quan hệ đặc biệt với nhà đó, trước kia cùng vào sinh ra tử thì phải.
Nhà đó nghe nói ba tôi mở tiệc xem mắt nhà giàu bèn đưa con gái từ ngàn dặm xa xôi tới, ông nội tôi nghe xong thì tìm người bắt tôi tới đây, cậu nói xem có quá đáng không?" Tần Minh nheo mắt lại, nói: "Đúng là quá đáng."
Tần Trọng Bách khoác vai Tần Minh, điệu bộ như thân nhau lắm, nói: "Chứ còn gì nữa? Em họ, cậu đi từ chối cô ta giúp tôi đi.
Như thế thì chuyện của tôi coi như xong.
Được không? Cứ thế nhé? Đông Tử, dẫn em họ tôi qua đó đi."
Tần Minh còn không có cơ hội để từ chối, Tần Trọng Bách đã bỏ đi.
Bên cạnh có anh chàng nhã nhặn già dặn nói: "Cậu chín, mời đi theo tôi."
Tần Minh trưng vẻ mặt bối rối, cậu chín ư?
Anh không khỏi sờ mặt mình, anh thật sự giống người em họ đó đến vậy sao?
Mặc dù anh có xem tin tức lá cải giới điện ảnh, ví dụ như đóng thế của Lưu Đức Hoa rất giống anh ta, ví dụ như Châu Tinh Trì chỉ khác bốn năm người đóng thế anh ta ở chiều cao.
Trong cuộc sống hai người không liên quan gì đến nhau có ngoại hình giống nhau không phải chuyện lạ
Nhưng những người này không nghi ngờ chút nào khiến Tần Minh suy nghĩ, có phải anh bị phát hiện rồi không?
Tần Minh không có nhiều chứng cứ, đành đi bước nào hay bước đó.
Tần Minh bị ép đi đến một căn phòng tiếp khách trang nhã kiểu Âu, trước lò sưởi trong tường là bốn chiếc ghế mềm, pha lê khắc hoa văn tỏa ra ánh sáng, hai người phụ nữ một già một trẻ đang nói gì đó.
Người phụ nữ già nói vào tai cô gái trẻ: "Vì sự tồn vong hưng suy của gia tộc, cô nhất định phải thành công bằng bất cứ giá nào...
Khi Tần Minh đến gần, người phụ nữ già lập tức nhiệt tình đi đến, bắt tay Tần Minh, nói: "Cậu Trọng Bách, hơn hai mươi năm không gặp, cậu đã trưởng thành rồi.
Cậu còn nhớ tôi không? Trước kia khi cậu đến Tương Tây chơi, bà già này hay dẫn đám trẻ các cậu chạy khắp núi đồi đấy."
Tần Minh nghĩ, hình như Tần Trọng Bách kia rất ghét tiệc xem mắt, anh không thể tỏ ra nhiệt tình quá được, nói: "Quên rồi." Người phụ nữ già không sợ mất mặt, cười nói: "Cũng phải, tôi lớn tuổi rồi, mặt mũi nhắn nheo, cậu Trọng Bách quên tôi cũng bình thường, nhưng cậu còn nhớ Vũ Nhu không? Trước kia Vũ Nhu thân với cậu lắm, cả ngày đi theo sau cậu mà."
Tần Minh đưa mắt nhìn, thấy một người đẹp mặc váy dài tuổi hơn hai mươi.
Cô ta hơi cúi đầu chào anh, mỉm cười nói: "Anh Trọng Bách, em là Lâm Vũ Nhu, khi còn bé chúng ta chơi cùng với nhau nửa năm, anh còn nhớ em không?"
Tần Minh ngẩn ra, anh có ký ức lạ lùng về khuôn mặt này.
Khi còn bé ở quê Tần Minh coi trời bằng vung, thường xuyên kéo bè kết phái, trèo đèo lội suối, trời tối bị phụ huynh tìm được đánh đòn, nhưng khi đó nhiều con gái đi sau mông anh lắm, Tần Minh cảm thấy hơi quen, nhưng anh không thể nào quen biết cô ta được.
Tần Minh không muốn dính líu vào sâu, anh thay Tần Trọng Bách đến đây để từ chối vụ xem mắt này.
Anh nhìn Lâm Vũ Nhu, nói: "Được rồi, để chúng tôi nói chuyện riêng, mọi người ra ngoài trước đi."
Hai người ngồi xuống, trước mặt có để một bình trà, Tần Minh uống một ngụm, nghĩ đến chuyện hai người quen biết khi còn bé, bèn hỏi mấy câu trước: "Người nhà cô có khỏe không?"
Lâm Vũ Nhu ngẩn ra, sau đó u buồn nói: "Mẹ em mất ba năm trước rồi." "..." Tần Minh nheo mắt, thấy người đẹp đau lòng như vậy, anh biết mình đã hỏi sai, bèn đổi chủ đề: "Ừm...!Giờ cô đang làm gì?"
Lâm Vũ Nhu cười ngượng ngùng: "Em không có công việc." ".." Tần Minh bó tay, cuộc nói chuyện này