Lúc Tần Minh và Nhiếp Hải Đường về đến thành phố Quảng thì đã là trưa ngày hôm sau.
Nhiếp Hải Đường muốn quay về bảo bình an, đồng thời đối chất với ba mình là Nhiếp Kiến Dân, tại sao lại ép cô đi xem mắt loại nhà giàu hàng đầu đó.
Sau khi Tần Minh đưa cô về nhà họ Nhiếp anh mới đến nhà họ Mộc, xem thử chuyện lớn mà Mộc Tư Thuần nhất định không chịu nói qua điện thoại là chuyện gì?
Vừa vào cửa, Mộc Tư Thuần đã chạy lại, kéo tay anh: “Anh rể, sao giờ anh mới về.
Chị đi mất rồi, tối qua đã đi rồi, hình như còn khóc nữa.
Anh không ở bên cạnh, chắc là chị nhớ anh đấy.
Tần Minh nghe thế thì trợn lớn hai mắt, chuyện chỉ thế này mà nói nghe to tát như vậy, anh hỏi: “Đi đâu?”
Mộc Tư Thuần dầu môi, nói: “Thủ đô.
Chị ấy nói buổi diễn ra mắt sản phẩm của công ty chị ấy lần trước vô cùng thành công, bây giờ thương hiệu cao cấp của chị nổi tiếng rồi, có rất nhiều công ty muốn hợp tác với công ty của chị ấy, muốn phát triển ra quốc tế, trong đó có một công ty phát hành thương hiệu rất có tiếng ở Bắc Kinh, cho nên chị muốn chuyển công ty đến đó.
Chuyển cả công ty đi? Thế này cũng khoa trương quá đấy? Trốn anh sao?
Tần Minh hỏi: “Trước khi đi cô ấy có nói gì không? Nói với anh ấy.
Mộc Từ Thuần hất cằm, tỏ vẻ suy ngẫm cuộc đời, nói: “Chị ấy nói muốn anh chăm sóc tốt cho em.
Những chuyện khác thì quên rồi.”
Tần Minh nheo mắt, vươn tay búng nhẹ vào trán Mộc Tư Thuần, đang chọc anh à?
Anh nhìn trong nhà, không có ai cả.
Mộc Tư Thuần giải thích: “Ba đi mua thuốc đặc trị cho ông nội rồi, mẹ với anh cả thì giải quyết chuyện công ty cho ông chủ.
Em là rảnh rỗi nhất, hi hi.
Tần Minh nói: “Cả nhà đều cố gắng như vậy mà em lười quá cũng không ổn đâu.”
Mộc Tư Thuần hừ một tiếng, nói: “Em còn đi học mà, sắp thi rồi, em cũng có một buổi phỏng vấn, là thử vai cho một đạo diễn lớn đấy, em muốn debut làm idol.”
Tần Minh biết Mộc Tư Thuần là sinh viên đại học hí khúc Hoa Nam, ngoại hình nổi bậc, dáng người đẹp, biết hát biết nhảy, có tố chất cơ bản để làm idol, chắc chắn sẽ có công ty lớn ký hợp đồng để cô ấy làm nghệ sĩ.
Tần Minh bảo: “Vậy em cố lên!”
Mộc Tư Thuần kéo cánh tay Tần Minh, nói: “Này này này, anh rể, chị đi rồi mà sao anh chẳng bận tâm chút nào vậy? Anh không buồn chút nào sao? Anh không sợ chị đến Bắc Kinh rồi không chịu nổi cô đơn sẽ ngoại tình, cắm sừng anh thì anh làm thế nào?”
Tần Minh cười, hỏi lại: “Ừ nhỉ, anh có thể làm thế nào nữa.
Đến lúc đó chỉ có thể ly hôn thôi.”
Mộc Tư Thuần trợn mắt, nói: “Sao anh có thể nghĩ như vậy nhỉ? Chị em sẽ không ngoại tình đầu, bình thường chị em lạnh lùng, nhưng chắc chắn chị ấy quyết định chuyện gì đó thì nhất định sẽ làm đến cùng, hơn nữa còn làm tốt nhất có thể.
Ví dụ như trước đây chị ấy học đại học thì nhất quyết không yêu đương, cả bốn năm đại học chị ấy chỉ chú tâm vào học hành thôi.
Sau này chị ấy nói muốn tự lực cánh sinh, không muốn phụ thuộc vào sự giúp đỡ của gia đình, chị ấy cũng từng bước một làm nên sự nghiệp của mình, thành lập công ty, kéo đầu tư, sản xuất sản phẩm, bán hàng ra thị trường, tất cả đều là tự chị ấy hoàn thành.
Chị ấy đồng ý cưới anh thì chắc chắn chị ấy sẽ xem anh là chồng.
Chị em lạnh lùng là thế nhưng thực ra chị ấy là kiểu người truyền thống, đã xác định người nào thì chính là người đó, sẽ không thay đổi.
Cho nên, anh rể à, anh không thể phụ lòng chị em được, đừng có hở ra là nói ly hôn nữa."
Thấy Mộc Tư Thuần chỉ ngón tay tỏ vẻ dạy dỗ người khác, trong lòng Tần Minh có cảm xúc không sao giải thích được, hình như anh chưa từng tìm hiểu về Mộc Tiêu Kiều, cô ấy là người thế nào anh cũng không rõ.
Bây giờ nghe Mộc Tư Thuần nói thì anh mới biết một số chuyện quá khứ và tính cách của cô ấy.
Nhưng Tần Minh vẫn rất khó xử, Mộc Hạo không ở đây, Mộc Tiêu Kiều thì chuồn đi rồi, anh tìm ai nói chuyện ly hôn bây giờ?
Chuyện này phải giải quyết thế nào đây.
Tần Minh nghĩ ngợi, nói: “Được rồi, em đi làm chuyện của em đi.
Anh có chút việc phải nói với chị em.
Chuyện của bọn anh không cần em bận tâm đầu, em lo chăm chỉ học hành, phấn đấu sớm trở thành ngôi sao
Mộc Tư Thuần dầu môi: “Quyết định thế nhé, phải dỗ chị