Mộc Chiêu Dương thấy ba và em gái mình đều muốn đi theo Tần Minh thì tức đến đỏ cả mặt: "Hai người bị cậu ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi.
Cậu ta là kẻ giết người cướp của, sao hai người thà tin một tên giẻ rách nghèo hèn không học vấn không nghề nghiệp mà không chịu tin con vậy?"
Tần Minh thầm lắc đầu.
Mộc Chiêu Dương này không biết tình hình thực tế.
Ban đầu Trương Toàn Chân và Mộc Hải Nhiễm là sư huynh đệ đồng môn, cũng nhìn Mộc Hạo từ nhỏ tới lớn.
Trong bao nhiêu năm phong ba bão táp của nhà họ Mộc, chỉ sợ ông ta là một nhân vật tuyệt đối quan trọng.
Cho nên ba con Mộc Hạo và Mộc Hải Nhiễm có lẽ mê tín nhưng cũng tuyệt đối tin tưởng Trương Toàn Chân.
Mà bọn họ thật sự thành công.
Tần Minh quả thật có năng lực giúp đỡ bọn họ.
Chỉ là anh luôn khiêm tốn, không để lộ thực lực thật sự của mình mà thôi.
Mộc Hạo dựa vào người Tần Minh nói: "Trương chân nhân đã nói, nhà họ Mộc chúng ta nhất định phải trải qua một kiếp này."
Mộc Chiêu Dương vừa nghe vậy thì vừa tức giận lại càng thêm thất vọng, bức xúc nói: "Được, ba muốn đi thì đi đi.
Ba đã lớn tuổi, ba có thể trưởng thành một chút không? Con chắc chắn sẽ tạo dựng được một sự nghiệp lớn, còn làm tốt hơn ba, để ba biết, nhà họ Mộc chúng ta phát tài là dựa vào sự cố gắng và trả giá của mỗi người trong nhà, chứ không phải dựa vào thần thánh, ma quỷ nào cả."
Mộc Tư Thuần lái một chiếc Porsche chở Tần Minh và Mộc Hạo rời khỏi nhà họ Mộc.
Chiếc xe chạy đến một khu biệt thự cao cấp gần trường đại học còn là một trong những khu bất động sản mà Tần Minh đã mua trước đó, ngoài tiểu khu Lục Đảo.
Bên trong là những biệt thự đã được quy hoạch, còn kèm theo bể bơi và tennis trận và bãi cỏ vườn hoa.
Ở thành phố Quảng, một biệt thự như vậy không dưới chục triệu, không rẻ hơn căn biệt thự ở khu Đỉnh Vân Sơn.
Mộc Tư Thuần vui sướng xuống xe, nói: "May là ông nội tặng căn nhà này cho anh rể trước, nếu không tôi nay chúng ta phải ngủ ở khách sạn mất."
Tần Minh đỡ Mộc Hạo vào trong nhà.
Trông ông ta già hẳn đi.
Con ruột dẫn theo họ hàng và các cổ đông ép ông ta phải từ chức để mình lên làm chủ, quả thật khiến người ta đau lòng.
Trái lại Mộc Tư Thuần dường như không sao cả, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, còn gọi điện thoại cho Mộc Tiêu Kiều kể lại chuyện xảy ra trong nhà họ Mộc.
Tần Minh cũng thấy phiền vì chuyện nhà này.
Anh ngồi bên cạnh Mộc Hạo: "Ông chủ Mộc, ông còn nhớ thỏa thuận mà chúng ta đã ký không? Chỉ cần giải quyết xong rắc rối của nhà họ Mộc các ông, tôi có thể ra đi."
Mộc Hạo mở mắt nhìn Tần Minh và trầm ngâm một lát mới nghi ngờ nói: "Cậu có cách à?"
Tần Minh sửng sốt, sau đó cười nói: "Ông chủ Mộc không hoàn toàn mê tín, chỉ là quá tin tưởng Trương Toàn Chân."
Mộc Hạo nói: "Trương chân nhân là cao nhân thật sự trên đời này.
Chân Tiên tính toán tài tình.
Ông ấy giúp nhà họ Mộc chúng tôi phá vỡ cục diện, từ trước đến nay đều chưa hề tính sai.
Trương chân nhân tính ra cậu có thể cứu nhà họ Mộc chúng tôi thì chắc chắn có thể làm được.
Chỉ là tôi không biết cậu có năng lực này.
Tôi đã điều tra qua lai lịch của cậu quá bình thường, làm sao có thể giúp được chứ? Tần Minh, cậu không cần dỗ cho tôi vui đâu."
Tần Minh cười ngượng nói: "Ông quên rồi sao? Chẳng phải đãi ngộ chữa bệnh của ông cụ là do tôi tăng lên giúp à? Trước kia tôi có quen biết với một ông chủ rất giàu có, quan hệ rộng rãi, có thể kiếm được thuốc trị bệnh cho ông cụ Mộc, muốn bao nhiêu cũng có.
Cho nên ông thật ra không cần quá lo lắng về bệnh của ông cụ Mộc đầu.
Tôi chỉ lo Mộc Chiêu Dương con trai ông sẽ thua cả nhà họ Mộc vào đó."
Mộc Hạo kích động.
Ông ta tuyệt đối không ngờ Tần Minh giẻ rách nghèo hèn vẫn không được mình coi trọng lại thật sự có cách.
Ông ta không khỏi xúc động than, Trương chân nhân coi bói chuẩn thật.
Mộc Hạo cũng tin theo: "Nhà chú hai và chú ba của tôi rất cáo già, cuối cùng đã muốn ra tay rồi.
Mười năm trước, tôi đuổi bọn họ ra khỏi tập đoàn Mộc thị, không ngờ bây giờ bọn họ lợi dụng con trai tôi để trở lại.
Tần Minh, cậu có cách gì không?"
Tần Minh nói: "Tôi có thể sai người lấy thuốc cứu ông cụ.
Tôi cũng có thể nghĩ cách cứu nhà họ Mộc các ông.
Nhưng sau đó thì sao? Ông tính thế nào về cuộc hôn nhân giả giữa tôi và Mộc Tiêu Kiều?"
Anh khẽ xoa đầu: "Ông chủ Mộc, nói thật với ông, trước đây tôi cũng mê tín, nghe lời Trương Toàn Chân nói cả đời tôi duyên phận vợ chồng ngắn ngủi, con cái chỉ biết gây họa, nên cần phải ở rể nhà họ Mộc để giải xui mới có thể hóa giải được bế tắc trong cuộc đời, tôi cũng nhất thời hồ đồ nên mới đồng ý"
Mộc Hạo hỏi: "Ý của cậu là...!?"
Tần Minh nói: "Tôi sẽ xử lý hai chuyện này cho ông, còn ông phải đốt bản thỏa thuận trước hôn nhân đi.
Sau đó tôi sẽ rời khỏi nhà họ Mộc và không còn liên quan gì nữa."
Mộc Hạo im lặng một lát mới giơ tay lên, cười đầy ẩn ý: "Được, cứ quyết định như vậy đi."
Tần Minh cảm giác nụ cười của ông ta hơi giảo hoạt, nhưng anh không tìm được chứng cứ nên chỉ có thể bắt tay: "Được, cứ quyết định như vậy.
"
Hai người mới bàn xong chuyện này thì nghe có người điên cuồng gõ cửa.
"Mở cửa, mở cửa ngay!"
Tần Minh chạy đi mở cửa.
Không ngờ đó là Lý Mộng dẫn theo mấy cảnh sát bước vào.
Cô ta nói: "Chính là bọn họ tự ý xông vào biệt thự của tập đoàn Mộc thị chúng tôi.
Các đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải đuổi bọn họ ra ngoài." "Chuyện gì xảy ra vậy?" Mộc Hạo hỏi: "Đây là biệt thự của ba tôi, sao tôi không thể ở chứ?"
Tần Minh nhíu mày: "Lý Mộng, lại là cô"
Lý Mộng đắc ý vênh váo nói: "Không sai, lại là tôi.
Tôi là bạn gái của Mộc Chiêu Dương, anh ấy bảo tôi tới chăm sóc cho ba anh ấy.
Mặt khác, anh không phải là người nhà họ Mộc, anh không