Sau khi Nhiếp Hải Đường đi, Tần Minh cứ thấy nôn nao trong lòng, hình như có chuyện gì đó dối anh ở đây.
Đặc biệt là đôi mắt cô ấy ngoảnh lại nhìn anh, Tần Minh đọc ra được có điều khó nói trong đôi mắt ấy.
Anh gọi cho Nhiếp Hải Đường nhưng Nhiếp Hải Đường bẩm tắt máy làm Tần Minh vô cùng ngạc nhiên.
Anh nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe, trong lòng Tần Minh ngày càng dâng trào dự cảm xấu.
Tần Minh buộc phải tìm Trương Tình Tình hỏi chuyện: "Chủ nhiệm, rốt chuyện là chuyện gì đấy?" "Như cậu thấy còn gì?" Trương Tình Tình khinh thường, tức giận: "Ý kiến gì? Định anh hùng cứu mỹ nhân, cứu nguy cơ của nhà họ Nhiếp à? Chỉ với cậu? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày."
Phương Tiến Thăng cũng tò mò: "Cậu nói đi chủ nhiệm, tự nhiên Hải Đường đi đầu thế? Chắc chắn cái loại như Tần Minh không giúp được nhưng biết đâubọn tôi giúp được thì sao."
Mấy thành viên khác của câu lạc bộ cũng hỏi: "Phải đấy chủ nhiệm, bọn tôi khác Tần Minh, bọn tôi sẽ giúp mà."
Trương Tình Tình bực bội: "Nhà ai có hàng chục tỷ? Mà chi tiền không đứt ruột gan? Nếu có thì giúp, không có thì ngậm mồm!"
Ực, mọi người nuốt nước miếng, hàng chục tỷ?
Có người trong số họ có ngần ấy tiền à?
Trương Tình Tình điên tiết chửi cả lũ: "Tần Minh là cái thằng rẻ rách các mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi không buồn nói vì dù gì cậu ta cũng là cái thứ nghèo rớt mùng rơi chỉ thích nằm mơ giữa ban ngày.
Còn các cậu? Nhà cũng có điều kiện, không biết hiện thực là gì à? Nhà của Hải Đường là công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, bây giờ bị thu mua với dụng ý xấu, công ty sắp thành của người khác đến nơi, nhà cậu ấy lại chẳng nghĩ đủ cách xoay tiền thì không? Nhưng nếu muốn giúp mà không có hàng chục tỷthì không giúp được đầu."
Mọi người bằng đi trong im lặng một lúc, dù nhà họ cũng khá giả nhưng chỉ được cho tầm hai nghìn tệ tiêu vặt mỗi tháng thôi.
G tất cả lại cũng chỉ đến một trăm triệu ấy chứ đừng nói là chục tỷ.
Trương Tình Tình nói: "Hải Đường đang đi xem mắt Hạ Khôn, con trai của tổng cục trưởng Tổng cục Xây dựng 18 tỉnh Hoa, mà còn là kết hôn lần hai nữa.
Vợ cũ của hắn ta bỏ trốn vì không chịu nổi cái tính bạo lực của hắn ta.
Hầy...!Các cậu giúp được gì? Cuộc hẹn đặt bàn ở tầng thượng toà nhà Thế Kỷ, nơi đó cần chứng minh thân phận để qua cửa.
Người tầm thường không vào được đầu, các cậu đừng lo chuyện bao đồng nữa."
Toà nhà Thế Kỷ là công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố Quảng, Tần Minh nhớ chỗ này, anh xoay người rời đi không nói tiếng nào.
Trương Tình Tình thấy Tần Minh đi bèn bảo: "Đừng bảo cậu định đến phá rối đấy nhé Tần Minh? Hờ, Hải Đườngkhông cho tôi nói cho cậu biết vì sợ cậu đến phá rối đấy.
Nếu cậu làm hỏng việc xem mắt của Hải Đường, nhà cậu ấy không cứu được vậy tất cả là tại cậu."
Phương Tiến Thăng chặn đường anh: "Mày định đến phá rối? Thế khác nào hại Nhiếp Hải Đường?" "Đúng rồi, mấy trăm tệ cậu cũng không móc ra nổi ấy chứ đừng nói là hàng chục tỷ"
Phương Tiến Thăng nổi nóng: "Bình thường mặt dày bám Hải Đường, giờ không giúp được gì lại đi phá rối.
Hải Đường đã chọn đến tức đã xác định tư tưởng.
Dù có ra sao sau này cũng là phu nhân nhà giàu.
Mày đến phá rồi làm hỏng chuyện hôn sự, không lẽ tương lai Hải Đường phải kè kè chịu khổ cùng mày? Mày tưởng ai cũng nghèo rách như mày chắc."
Tần Minh bật cười, nhìn Phương Tiến Thăng đầy suy tư: "Hình như cậu cũng thích Hải Đường lắm nhỉ Phương Tiến Thăng.
Cậu thích Hải Đường, tôi thấy ít ra cậu cũng là người theo chủ nghĩahành động, thế mà mới động đến hàng chục tỷ đã chạy mất dép."
Phương Tiến Thắng sầm mặt, cãi: "Thế mày có hàng chục tỷ chắc? Bớt mạnh mồm hộ cái, mày là cái thằng rẻ rách nghèo túng chẳng cả bằng tao, mày không cứu được Nhiếp Hải Đường còn tao buông tay vì yêu." "Hừ." Tần Minh hừ lạnh, buông tay vì yêu cái quái gì, bọn bay không thấy Nhiếp Hải Đường lau nước mắt khi ngồi vào trong xe à?
Tần Minh nói dối: "Đến giờ tôi đi làm thêm thôi, đừng cản đường tôi."
Phương Tiến Thắng ngày người và rồi châm biếm: "Ha ha, nói thì hay như đài hoá ra cũng trơ mắt ếch, tạo khinh.
Những người khác cũng thi nhau mỉa mai: "Hoá ra bận đi kiếm tiền à, thế mà nói rõ hùng hồn, tôi tưởng cậu ta định xông vào toà nhà Thế Kỷ cơ."
Trương Tình Tình lắc đầu âm thầm: "Hải Đường ơi, cậu thích cái loại không cả códũng cảm xông vào toà nhà Thế Kỷ vì cậu.
Cậu chờ mong gì ở cậu ta nữa? Lấy Hạ Khôn rất