Mộc Hải Nhiễm truyền nước, ngồi trên xe lăn, được con gái Mộc Thư Vân đưa tới phòng họp.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ông cụ vẫn đang bệnh mà lại tới đây? Trên cánh tay vẫn còn treo chai truyền nước biển kìa.
Mộc Hải Nhiễm xua tay bảo: “Mời mọi người ra ngoài một lát để tôi nói chuyện với con tôi.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau rồi đi ra ngoài, dù sao Mộc Kiếm Hùng và Mộc Kiếm Kiều đều đã bị còng tay, còn có cảnh sát ở đó nên không sợ xảy ra chuyện gì.
Mộc Tư Thuần đi theo Tần Minh ra ngoài, hỏi: “Anh rể, ông nội đột nhiên tới đây là có chuyện gì vậy?”
Tần Minh nói: “Chắc là ông biết sóng gió đã lắng xuống, muốn ba em bỏ qua cho chú hai, chú ba của em.
Dù sao máu mủ tình thâm, ông nội em cũng đã lớn tuổi, lòng dạ yếu mềm.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, chắc ông ấy không làm được việc đuổi tận giết tuyệt con trai ruột mình đâu.”
Mộc Tư Thuần nổi giận đùng đùng: "Cái gì chứ? Bọn họ muốn hại cả nhà chúng em, thế mà ông nội còn muốn bỏ qua cho họ? Bây giờ anh trai em còn đang hôn mê chưa tỉnh, em kiên quyết phản đối.
Tần Minh nói: “Nếu tha mạng thì tội chết tránh được, tội sống khó thoát, đôi khi chết không phải điều khó khăn nhất, sống còn khó khăn hơn nhiều.
Mộc Tư Thuần không thể hiểu được: “Em không cần biết, em sẽ là người đầu tiên không phục.
Tần Minh lười phải xen vào việc nhà của nhà họ Mộc, coi như anh đã hoàn thành nhiệm vụ giải trừ tai hoạ cho nhà họ Mộc như thỏa thuận lúc ban đầu.
Nhưng anh đã bỏ ra rất nhiều tiền vốn cho nhà họ Mộc, anh phải thanh toán rõ ràng món nợ này với Mộc Hạo.
Không đòi lại bốn, năm trăm triệu thì không được.
Kết quả là, khi Mộc Hải Nhiễm trò chuyện xong đi ra, Mộc Thư Vân thay mặt nhà họ Mộc đưa cho Tần Minh một tấm séc ngân hàng trị giá một tỷ, bày tỏ lòng biết ơn Thần Minh đã giải quyết hoàn hảo rắc rối lần này của nhà họ Mộc.
Tần Minh nhìn thấy chữ ký trên tấm séc là tên Mộc Thư Vân, lòng thầm cảm thán, một tỷ! Người phụ nữ mạnh mẽ này giàu có đến thế sao? Là một phú bà đấy.
Tần Minh thản nhiên nhận lấy, anh không thể để bản thân vất vả làm việc vô ích, đặc biệt là đối mặt với hai người đẹp Mộc Tiêu Kiều và Mộc Tư Thuần, coi như thưởng cho anh đã khổ sở chịu đựng.
Mộc Thư Vân lại nói: “Tôi đã cho người đến làm thủ tục sang tên căn nhà ba tôi tặng cậu lúc trước rồi, nó sẽ được đứng tên cậu nhanh thôi.
Vậy nên sẽ không có chuyện cậu đã vào ở còn bị người khác tới đuổi đi nữa đầu.
Ba tôi cũng đã mắng chị dâu rồi, cậu cầm chìa khoá này về đi
Tần Minh nhìn chìa khoá Mộc Thư Vân đưa cho, là chìa khoá anh để quên trong căn biệt thự tối qua.
Tần Minh lắc đầu tỏ ý không nhận, nhưng Mộc Hải Nhiễm lại nói: “Cháu rể, cháu không nhận là đang giận ông.
Ông đã bảy mươi tuổi rồi, cháu còn so đo với một ông già ư?”
Tần Minh cười nhẹ, cầm lấy chìa khoá rồi bảo: “Dù ông đã bảy mươi tuổi, nhưng vẫn có thể sống thêm hai mươi ba mươi năm nữa cơ mà, cháu còn so đo với ông nữa đấy.
Mộc Hải Nhiễm cười lớn: “Người khác nói câu này thì ông không tin, nhưng cháu nói thì ông tin.
Nghe Mộc Hạo nói, cháu có quan hệ, có thể mua thuốc đặc trị của công nghệ sinh dược Spawn nước Mà?”
Tần Minh đáp: “Vâng, chắc ngày mai thuốc sẽ đến và gửi tới viện dưỡng lão Nam Sơn, vậy nên bệnh này của các ông không phải vấn đề, uống thuốc là có thể khống chế, cũng không có ảnh hưởng lớn nào khác.
Mộc Hải Nhiễm giơ ngón tay cái lên: “Được lắm, tuổi trẻ tài cao, trong tương lai ắt sẽ trở thành người tài.
Mắt nhìn của Trương Toàn Chân quả nhiên rất chuẩn, ông ấy đã bói thì không bao giờ sai, ha ha ha.”
Mộc Tư Thuần ở bên cạnh không kiếm được gì bèn chu miệng bảo: “Ông nội, ông cứ thế bỏ qua cho chú hai, chú ba ạ?”
Mộc Hải Nhiễm trả lời: “Sao thế được? Ông chỉ để cho chúng sau này hối cải trong tù, cố gắng được ra tù sớm rồi làm lại cuộc đời.
Mộc Tư Thuần vẫn chưa hài lòng, nhưng không có cách nào thay đổi được ý định của Mộc Hải Nhiễm.
Sau đó, khi hai anh em Mộc Kiếm Hùng và Mộc Kiếm Kiều bước ra, họ khóc sướt mướt như bị cảm động trước lời nói của ông cụ, thật lòng hối cải, còn chạy lại xin lỗi Tần Minh, chủ động thừa nhận đã tìm người lái xe với ý định bắt cóc Mộc Tư Thuần
Tần Minh không khỏi cảm thán, ông cụ vẫn rất lợi hại, vừa giữ được tình thân, vừa khiến hai người con trai bất hiếu ăn năn hối lỗi, đồng thời để nhà Mộc Hạo nguôi giận, một mũi tên trúng ba đích.
Tần Minh thầm nói: “Mình phải học tập điều này”
Tần Minh không cần can thiệp vào những chuyện sau đó nữa, công ty đã trở lại quỹ đạo.
Mộc Hải Nhiễm và Mộc Chiêu Dương đều xuất viện nhờ được điều trị bằng thuốc đặc trị, bệnh tình được kiểm soát, rắc rối của nhà họ Mộc đã được giải quyết.
Từ góc độ vĩ mô, Trương Toàn Chân đã bói đúng, thực sự giải quyết được rắc rối của nhà họ Mộc.
Từ góc độ vi mô, Tần Minh cảm thấy mọi chuyện đều là trùng hợp, Trương Toàn Chân là mèo mù vớ cá rán, gặp may mà thôi.
Ngày hôm sau, thuốc đặc trị được chuyển từ nước ngoài đến, bệnh tình của Mộc Hải Nhiễm và Mộc Chiêu Dương nhanh chóng được kiểm soát, có thể xuất viện ngay trong ngày.
Khi Mộc Hải Nhiễm và Mộc Chiêu Dương đi về, họ nhìn thấy Tần Minh đang chuẩn bị ra khỏi nhà họ Mộc.
Mộc Chiêu Dương cực kỳ xấu hổ, khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ đau khổ và u sầu, anh ta muốn làm chủ gia đình, nhưng lại làm rối tung mọi thứ, suýt nữa còn mất mạng.
Trước đây anh ta còn chế nhạo, nhục mạ Tần Minh, nhưng Tần Minh không so đo, còn mua thuốc cho anh ta.
Thậm chí Tần Minh còn giúp nhà họ Mộc vượt qua nguy cơ, vậy nên gia đình họ mới không sụp đổ, Tần Minh quả là ân nhân lớn của nhà họ Mộc.
Tần Minh lấy ơn báo oán, tính cách này không cần phải nghi ngờ.
Tần Minh biết Mộc Chiêu Dương xuất thân giàu có, rất tự cao tự đại nên cũng không ép anh ta cúi đầu nhận lỗi, dù sao có được căn biệt thự và một tỷ, lần này cũng không phải anh không thu được lợi gì.
Anh cười nhạt rồi bước đi, nhưng Mộc Chiêu Dương lại đưa tay chặn anh lại.
Tần Minh nhíu mày, tên này lại tiếp tục