Tần Minh không ra ngoài, chỉ có Tần Tố Tố đi ra cùng Vương Tú.
Vương Tú nói vài câu khách sáo với mấy người Hầu Khánh, Thích Minh Huy và Thích Miểu Miểu, bảo bên ngoài nóng, mời bọn họ vào trong ngồi.
Ba người Hầu Khánh vội vàng lắc đầu, tỏ ý không cần
Bọn họ đâu dám vào, Tần Minh không mở lời thì bọn họ không dám tùy tiện vào trong.
Vương Tú không mời được bọn họ, bà nhìn về phía Chương Dao đang tràn ngập hoài nghi, nói: "Chào bà, tôi là mẹ của Tần Minh, tên là Vương Tú.
Bà nói xem, con trai tôi quấn lấy con gái của bà, nó thừa nhận thích con gái bà rồi."
Nhiếp Hải Đường nghe vậy thì tim đập thình thịch, lời nói của hai bà mẹ khiến trái tim cô như con nai vàng ngơ ngác, Tần Minh nói chuyện của họ cho mẹ anh rồi sao?
Trong lòng cô thấp thỏm không yên, không biết Vương Tú thấy cô thể nào, ấn tượng ban đầu có kém quá không?
Nhiếp Hải Đường nhớ tới một số phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu trong nước mà trước kia mình từng xem, trong lòng cô bỗng cảm thấy chán nản, dường như mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu không bao giờ có thể tốt đẹp được.
Nhiếp Hải Đường lắc đầu, nhủ thầm: "Không đúng, không đúng, giờ mình mới đang yêu Tần Minh thôi mà.
Hừ, ít nhất phải đợi anh ấy cầu hôn mình thì lúc ấy mình mới cần nghĩ đến những chuyện này!"
Không chờ Chương Dao mở miệng, Vương Tú đã nói tiếp: "Tôi rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho nhà bà, tôi là một người phụ nữ nông thôn, quả thực không biết dạy dỗ con trai.
Nhưng con trai tôi nói, nó không lấy tiền của con gái bà
Chương Dao nhướng mày, bà có chứng cứ không? Ai chẳng biết Tần Minh là thằng nghèo kiết xác, cậu ta làm gì có năng lực kiếm tiền.
Rõ ràng cậu ta ăn bám con gái bà ta.
Vương Tú nói tiếp: "Quả thực nhà chúng ta rất nghèo, không so được với nhà giàu như bà.
Nhưng Tần Minh nhà chúng tôi là người đàng hoàng tử tế, chúng tôi có thể ngẩng cao đầu mà đi.
Chương Dao cực kỳ tức tối, bà đang được đà lấn tới đấy à người phụ nữ nông thôn? Bà lấy thể diện ở đâu ra vậy? Cậu ta là người đàng hoàng tử tế ư? Có tác dụng không? Có làm ra tiền không? Bà nhìn dáng vẻ giản dị của mình đi, nói thế mà không biết ngại.
Bà không biết xã hội này cười kẻ nghèo chứ không cười gái điểm à?
Bà ta nhìn Hầu Khánh và Thích Minh Huy đứng nghiêm chỉnh bên cạnh, bà ta không chắc có phải Hầu Khánh đến tìm Tần Minh không, Chương Dao suy đoán trong lòng.
Bà ta cảm thấy nghi ngờ về thân phận của Tần Minh, vì thế nên giờ bà ta không dám tùy tiện to tiếng với Vương Tú.
Vương Tú kéo Nhiếp Hải Đường, nói: "Cháu à, mọi chuyện phải đặt gia đình lên hàng đầu, mẹ cháu cũng chỉ lo lắng cho cháu thôi, cháu phải thông cảm cho bà ấy.
Hôm nay
Tần Minh cũng thoải mái, cháu cứ về cùng mẹ đi cho bà ấy khỏi lo lắng."
Sắc mặt Nhiếp Hải Đường lập tức ảm đạm, đây chẳng phải là ra lệnh đuổi khách sao?
Nhưng Nhiếp Hải Đường phát hiện Vương Tú nhét một tờ giấy vào trong tay cô, cô âm thầm nhận lấy tờ giấy, nói: "Cháu biết rồi cô Vương"
Nhiếp Hải Đường đi, Chương Dao cũng đi theo, nhưng trước khi đi, bà ta không quên ngắm nhìn căn biệt thự này, trong lòng bà ta vẫn thắc mắc, rốt cuộc biệt thự này là của ai?
Hầu Khánh và Thích Minh Huy đến chào hỏi ai? Tần Minh ư? Bà ta không tin, sao bà ta lại nhìn nhầm được?
Sau khi lên xe, Nhiếp Hải Đường đọc tờ giấy Vương Tú đưa cho cô, trên đó viết Lát nữa gặp, khuôn mặt ủ rũ của Nhiếp Hải Đường lập tức xuất hiện nụ cười mừng rỡ.
Vợ chồng Dương Cường Kiên và Phùng Nhạn Băng núp ở cái cây bên ngoài biệt thự quan sát cũng bất ngờ y hệt.
Phùng Nhạn Băng nói: "Chuyện này là sao? Sao điệu bộ của Vương Tú vênh váo tự đắc cứ như bà ta là chủ căn biệt thự vậy, nhìn mà thấy ghét.
Căn biệt thự kia chỉ thích hợp với người có thân phận như tôi thôi, Vương Tú là cái thá gì."
Dương Cường Kiên nói: "Bỏ đi, có gì kỳ lạ đâu, bà xem, cô thư ký xinh đẹp kia là đồng nghiệp của Tần Minh, tôi nghe Chí Quốc nói, đó là thư ký của ông chủ Tần Minh.
Tôi nghĩ, chắc chắn ba người vừa rồi tới để chào hỏi thư ký kia, bà xem, quà tặng cũng là đồ trang điểm và quần áo nữ"
Phùng Nhạn Băng thò đầu ra nhìn, chỉ thấy Tống Dĩnh nhìn ba người Hầu Khánh, Thích Minh Huy và Thích Miểu Miểu với ánh mắt lạnh như băng, miệng nói gì đó, cô ta vung tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Sau đó ba người Hầu Khánh đành bất đắc dĩ đặt quà xuống, lái xe trở về.
Phùng Nhạn Băng khó hiểu hỏi: "Không ngờ cô ta không cho bọn họ vào, người phụ nữ này có quyền lực như vậy sao? Đến tặng quà mà cũng không cho vào? Tỷ