Mặc dù Liễu Thanh Tuyền rất biết ơn sự giúp đỡ và quan tâm của Tần Minh, nhưng đối với chuyện riêng của mình, cô ta không muốn làm phiền Tần Minh.
Cô ta biết Tần Minh quen biết rất nhiều người, đêm tiệc từ thiện lần trước ở tòa nhà Thế kỷ còn vang danh khắp nơi, cô ta cũng nhìn thấy.
Nhưng chẳng phải gần đây nhà họ Nhiếp đã phá sản rồi sao? Chuyện này còn đang gây huyên náo xôn xao.
Bạn gái của Tần Minh là Nhiếp Hải Đường cũng biến mất, cô ta nghĩ bản thân Tần Minh cũng khá nhiều việc, cuộc sống của ai cũng không dễ dàng, Tần Minh đã giúp cô ta hai ba lần rồi, cô ta kiên quyết không muốn làm phiền Tần Minh.
Suy cho cùng thì tiền bạc thì dễ tính toán nhưng công ơn thì khó bảo đáp.
Liêu Thanh Tuyền cũng không muốn vì mình mà người vô tội như Tần Minh phải gánh chịu một cách vô cớ.
Hơn nữa cô ta cảm thấy Tần Minh là người tốt và cũng là học sinh ngoan của mẹ mình, cô ta không thể làm loại chuyện lợi dụng người khác được.
Liêu Thanh Tuyền nói: “Tôi cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng cậu vẫn còn là học sinh, đối với tôi mà nói thì vẫn là một đứa trẻ.
Chuyện người lớn, trẻ em không cần quan tâm, cậu cứ chăm chỉ học bài là được rồi.” “Cô giáo à, chị lại lấy cái cớ "đứa trẻ” này rồi, em đã hai mươi mốt tuổi, đã là người trưởng thành rồi đấy?” Tần Minh thấy Liêu Thanh Tuyền không chịu nói thì cũng không gặng hỏi nữa.
Chuyện của Trương Quân Đống lần trước, Tần Minh đã âm thầm sai Trương Quân Đống đưa cho cô ta năm mươi triệu, hiện tại cô ta đã trở thành một người phụ nữ giàu có, không có vấn đề gì quá lớn.
Buổi sáng, Liêu Thanh Tuyền làm hai phần bữa sáng, còn Tần Minh thì thưởng thức bữa sáng ấm áp của cô giáo xinh đẹp, phải nói rằng kỹ năng nấu nướng của Liêu Thanh Tuyền thực sự rất tốt.
Sau khi Liêu Thanh Tuyền đi làm, Tần Minh cũng tới căn nhà bên cạnh, anh mở cửa bước vào thì vừa hay nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đặc biệt.
Hà Mộng Cô đang lau sàn nhà, anh cả Thần Triều Dương đang mặc vest và cầm cặp công văn chuẩn bị đi làm, còn thư ký Tiểu Lệ của anh ấy đang mặc một chiếc váy công sở ôm sát mông, lộ rõ đường cong của người phụ nữ, cô ấy đang đứng trước mặt Tần Triều Dương và thắt cà vạt cho anh ấy.
Thông thường, nếu không phải người thân thiết thì sẽ không thắt cà vạt cho đàn ông, Tần Minh rất buồn bực, bây giờ mới được bao lâu mà hai người này đã bên nhau rồi?
Chẳng phải thư ký Tiểu Lệ muốn giảm áp lực cuộc sống nên mới đến ở nhờ trong nhà sao? “Ồ, tiểu giám đốc Tần.
Nhìn thấy Tần Minh đột nhiên trở về, gương mặt Tiểu Lệ đỏ bừng, cô ấy vội vàng rút tay lại, cầm túi xách của mình lên và cúi đầu nói: “Tổng giám đốc Tần, tiểu giám đốc Tần, tôi đi làm trước đây.”
Tần Minh nhìn Tiểu Lệ chạy trối chết, anh cười ngượng ngùng rồi nói: “Anh trai, tán đổ rồi hả?”
Tần Triều Dương sờ lên cà vạt và nói: “Đừng nói linh tinh, lát nữa anh phải đi gặp kênh phân phối quan trọng, anh không biết thắt cà vạt nên Tiểu Lệ giúp anh mà thôi.”
Tần Minh bật cười ha hả, anh giơ ngón tay cái lên và nói: “Chậc chậc, anh trai à, quyết định sáng suốt nhất của anh chính là để Tiểu Lệ đến ở chung, Tiểu Lệ là một cô gái tốt, anh trai, anh phải cố nắm chắc đấy
Hà Mộng Cô đang lau sàn ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Đúng vậy, Tiểu Tần à, cô có thể nhận ra được hình như Tiểu Lệ cũng có ấn tượng tốt với cháu”
Tần Triều Dương cười ngây ngốc, nói không rung động là giả, nhưng anh ấy có nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày mình theo đuổi một cô gái thành phố, mà tính tình và năng lực của đối phương đều rất tốt.
Anh ấy lại nhìn Tần Minh một cách kỳ lạ và hỏi: "Em đi công tác về rồi à? Ba mẹ đã trở về rồi, có để lại hai con gà và nói là đưa cho em, khi nào em về thì bảo em gái nấu canh cho em.
Đi công tác?
Tần Minh suy nghĩ một chút, anh đoán chắc hắn đám người Tống Dĩnh đã cố ý giấu việc anh gặp chuyện không may và đổi thành anh đi công tác, người thật thà như ba mẹ sẽ không nghi ngờ.
Tần Minh cười ngượng ngùng: “Em còn muốn nói chuyện với ba mẹ nhiều hơn cơ.
Họ nóng lòng muốn về như vậy, còn muốn tới chỗ chú Dương làm thuê ư?”
Tần Triều Dương nói: “Đúng vậy, hình như chú Dương mất một khách hàng lớn, nhà máy đã ngừng hoạt động, rất nhiều hàng hóa bị tồn đọng.
Ba nói bây giờ là thời điểm khó khăn nhất của chú Dương, ba không thể bỏ mặc chú Dương mà đi như vậy được, như thế là vô ơn.”
Tần Minh lại không đồng ý, anh nói: “Cái gì mà vô ơn chứ, đây là chủ nghĩa tư bản, ba trông kho hàng cho ông ta và nhận tiền lương, đây là đạo lý hiển nhiên.
Anh đã quên vì ông ta mà ba đã đuổi bao nhiêu kẻ trộm rồi sao? Có một lần còn bị kẻ trộm đánh cho nhập viện, sau đó phải trả hơn mười nghìn tiền thuốc men, thế mà ông ta chỉ trả một nghìn coi như thăm hỏi.
Ba quá thật thà, luôn để người khác bắt nạt.
Tần Minh phát bực: "Bây giờ chúng ta đã có đủ tiền để nuôi ba mẹ rồi, việc gì phải vất vả như vậy?"
Tần Triều Dương tỏ ra rằng anh ấy cũng không thể thay đổi tính tình của ba mình, anh ấy nói: “Ba đã làm