"Yeah yeah yeah, mình dẫn theo anh rể cuối cùng cũng phỏng vấn thành công được một lần rồi.
Mấy lần casting trước đều thất bại đấy, hì hì." Mộc Tư Thuần đi ra khỏi tòa nhà.
Cô ta đang vô cùng vui mừng, hai chân chuyển động làm chiếc váy xoay tròn giống như một cô tiên nữ nhỏ.
Cô ta đắc ý cong môi nói: "Ba cứ cười mình, nói mình không có năng lực bằng chị, không được trong nhà giúp đỡ thì không làm được chuyện gì.
Mình muốn bọn họ phải mất mặt."
Tần Minh nheo mắt, thầm nghĩ không có tôi giúp đỡ thì cô chẳng trượt rồi à? Nhưng anh sẽ không nói ra, không cần thiết phải khắc nghiệt với cô ta như vậy.
Tần Minh xoa đầu cưng chiều Mộc Tư Thuần: "Em đưa anh về trường nhé.
Cô hướng dẫn trong khoa tìm anh có việc."
Mộc Tư Thuần hăng hái nói: "Được, anh rể "
Anh sửa lời: "Đã nói anh không phải là anh rể em rồi."
Cô ta hơi ngẩn người ra rồi đột nhiên cao giọng nói: "Không được, anh chính là anh rể của em.
Em...!em mơ hồ cảm giác được chị đang bài xích anh, đúng không? Hai người mới cưới không bao lâu, chị ấy đã đi tới Bắc Kinh gây dựng sự nghiệp.
Em nhìn thế nào cũng thấy trong này chắc chắn có vấn đề.
Nhưng chị vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại về hỏi em xem anh có ngoại tình không đấy!”
Tần Minh trợn mắt.
Anh có thể xác định Mộc Hạo không nói cho những người khác biết anh và Mộc Tiêu Kiều đã kết thúc cuộc hôn nhân giả tạo này từ lâu.
Đây tính là chuyện gì chứ? Định dùng cách này để giữ anh lại à?
Không thể thể được.
Trong lòng Tần Minh chỉ có một mình Nhiếp Hải Đường, ít nhất là anh nghĩ vậy.
Tần Minh không xoắn xuýt về vấn đề này nữa, anh sợ sẽ làm Mộc Tư Thuần bị tổn thương.
Anh thấy buổi tối mình nên mượn cớ nói chuyện với Mộc Hạo.
Lại nói anh đã hai bàn tay trắng, không kêu gọi được người nhà họ Thích và nhà họ Hầu, chắc ông ta thấy anh vô dụng sẽ bỏ qua cho anh thôi.
Tần Minh trở lại trường đại học Công Nghệ thì chợt nhận được tin nhắn của cô hướng dẫn khoa, bảo anh có rảnh nhớ quay về trường một chuyến, học bổng của anh đã được phát.
Anh vội vàng chạy về.
Bởi vì đang kỳ nghỉ hè nên trong trường chẳng có một bóng người nào.
Tần Minh trên con đường trong trường, chợt thấy có một người phụ nữ cao ráo mặc bộ da màu đen từ trên một cây lớn ở góc rẽ nhảy xuống đất.
Anh nhìn thấy gương mặt trái xoan xinh đẹp như thiên thần Michael với mái tóc vàng óng mượt dài tới tận thắt lưng đặc biệt bắt mắt.
Nhưng trong tay cô ta đang cầm dao
Mẹ kiếp!
Đầu óc Tần Minh hoạt động rất nhanh.
Anh vì chuyện của Nhiếp Hải Đường mới đơn phương từ chối chuyện kế thừa di sản của Thường Hồng Hi, nhưng chưa từng nghĩ tới đám người thừa kế như Thường Hoan, Thường Tuấn Đông, Thường Quân Diệp sẽ không bỏ qua cho anh.
Tần Minh thầm ngạc nhiên: "Mình bị lộ sao?"
Nữ sát thủ này rõ ràng có bản lĩnh khác hẳn đảm lưu manh bình thường.
Cô ta rất linh hoạt, tốc độ cũng nhanh, vừa rơi xuống đất đã đâm một dao về phía Tần Minh mà không hề chậm trễ.
Anh theo bản năng lùi lại phía sau, muốn dựa vào cột đèn đường để cản đòn tấn công.
Nhưng nữ sát thủ đột nhiên chống tay trái xuống đất, đôi chân dài nhỏ được ôm trong quần da dùng một chiêu Thas Flare gạt ngã Tần Minh, có thể nói là lợi hại.
Sau đó, nữ sát thủ bật người nhảy lên ngồi ở trên ngực anh.
"A!" Tần Minh phát ra một tiếng rên rỉ.
Cái mông này thật gợi cảm, nỗi đau này cũng quá sảng khoái.
Không, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện này.
Anh nhìn bàn tay nữ sát thủ đang cầm con dao găm và làm ra động tác phản kháng
Nhưng tay nữ sát thủ vô cảm chợt dao động, thoát sự phản kháng của Tần Minh, tay trái chộp lấy hai tay của anh và ấn ngược xuống cổ anh.
Cô ta cao giọng hỏi: "Sao cậu phải làm vậy?"
Tần Minh bị khống chế rất chặt, hỏi ngược lại: "Tôi làm gì? Cô nói rõ ràng đi."
Chéo.
Một tiếng súng giảm thanh vang lên.
Đầu của nữ sát thủ xinh đẹp lật qua một bên và ngã sang bên phải Tần Minh, trán có vết máu trào ra.
"Tíc tíc tíc" Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh kết nối thì nghe được giọng của A Long: "Cậu chủ, chuyện còn lại cứ giao cho tôi."
Tần Minh im lặng quay đầu nhìn.
Hai bên đều có tòa nhà lớn, nhưng anh không biết A Long nấp ở đâu?
Mặc dù Tần Minh từ chối kế thừa di sản của Thường Hồng Hi, nhưng A Long vẫn âm thầm bảo vệ anh khiến anh xúc động nhưng cũng có chút bất mãn.
Tần Minh không nói câu nào đã cúp máy.
Anh đứng dậy kiểm tra người phụ nữ này và phát hiện ra đầu cô ta bị chảy máu, nhưng không bị bắn xuyên qua, chỉ bị ngất xỉu.
Bởi vì đạn bắn ra là đạn cao su, uy lực không nhỏ nhưng không đủ để gây tử vong, hơn nữa còn bắn ở khoảng cách hơi xa như vậy.
Nhưng