Trong phòng công tác sinh viên, Tần Minh nhận học bổng và cũng gặp được hiệu trưởng Liêu đã xuất viện.
Bà ta đã bình phục sau vết thương, mặt mày hồng hào.
Tần Minh nói: “Hiệu trưởng Liêu mới ra viện chưa bao lâu đã tập trung vào công việc, cô thật là yêu nghề
Hiệu trưởng Liêu nở nụ cười hiền từ: “Phải kịp thời đưa tiền trợ cấp và học bổng cho học sinh nghèo các em chứ? Tôi biết cuộc sống của em khó khăn, số tiền này tới tay càng sớm càng tốt.
Nghe nói em lại đứng đầu lớp trong kỳ thi, làm tốt lắm! Nếu sau này em có thể thi lên nghiên cứu sinh thì càng tốt hơn nữa.”
Tần Minh mỉm cười, hiệu trưởng Liêu thực sự rất quan tâm anh.
Bây giờ anh giàu rồi, đương nhiên không lo lắng về học phí, nhưng ba năm qua anh đều phải dựa vào học bổng để vượt qua khoảng thời gian khó khăn.
Có lần anh bị bệnh, mua thuốc ở phòng y tế nhưng không có tiền thanh toán, may có hiệu trưởng Liêu tình cờ đi ngang qua trả hộ anh.
Lúc ấy hiệu trưởng Liêu không coi việc đó có gì to tát, bà ta cũng không quen biết Tân Minh, nhưng thời điểm đó anh đã lặng lẽ ghi nhớ ơn của bà.
Tần Minh cầm học bổng, đang định ra ngoài thì hiệu trưởng Liêu đột nhiên đưa một túi chuối cho anh, bà ta bảo: “Tôi tặng cho em này.
Nghe con gái tôi nói, tối qua em đã đưa con bé về nhà khi nó say phải không?”
Tần Minh ngạc nhiên, không ngờ hiệu trưởng Liêu lại biết chuyện này, chắc là Liêu Thanh Tuyền nói cho bà ta biết.
Tần Minh vội vàng từ chối: “Hiệu trưởng, không cần vậy đâu, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Hiệu trưởng Liêu nói: “Được rồi, em nhận đi, một chút tấm lòng của tôi thôi mà, cảm ơn em đã giúp con gái tôi.
Đừng thấy con gái tôi đã hai mươi mấy mà nghĩ nó trưởng thành, thật ra nó cư xử chẳng khác gì một đứa trẻ, thích mơ mộng, không làm việc đàng hoàng, còn thường xuyên đi uống rượu, nghe nó nói em đã đưa nó về hai lần rồi.
Ôi chao, đứa nhỏ này thật sự không làm tôi yên tâm được mà!"
Tần Minh cầm túi chuối, không hiểu sao lại thấy cảm động trong lòng.
Trong ngôi trường này không có nhiều người tỏ ra thiện chí với anh, vậy nên ai anh cũng rất quý trọng.
Khi nhận được trái cây từ hiệu trưởng Liêu, Tần Minh càng quyết tâm giúp Liêu Thanh Tuyền hơn.
Anh là người trọng tình nghĩa, anh cảm thấy bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn, những kỷ niệm ở bên nhau sẽ là báu vật vô giá.
Hơn nữa Mộc Tư Thuần muốn trở thành ngôi sao lớn, muốn có cơ hội tốt để rèn luyện tài năng và biểu diễn, mà Liêu Thanh Tuyền có cả danh tiếng và tài nguyên, đây là một chuyện tốt được cả danh và lợi.
Không chỉ vì Liêu Thanh Tuyền mà cũng vì Mộc Tư Thuần, càng vì bản thân anh.
Nếu Mộc Tư Thuần không có được cơ hội này, cô ta sẽ tiếp tục ngày nào cũng đòi anh đi theo phỏng vấn cái này, phỏng vấn cái kia, anh thấy phiền lắm.
Tên phó giám đốc háo sắc kia lại dám phá hỏng chuyện tốt của anh, anh không thể nhẫn nhịn được.
Tần Minh vừa bước ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy Cli đã trở lại.
Anh hỏi: “Cô xong việc rồi à?”
Cli gật đầu: “Cũng khá thuận lợi, em gái tôi tạm thời đang ở trong một viện điều dưỡng tư nhân địa phương, tiếp đó sẽ được điều trị, tình trạng chấn thương không lớn lắm.
Tôi đã dành thời gian điều tra thông tin về phó giám đốc La, tất cả đều nằm trong đây”
Tần Minh cầm USB tới một quán cà phê internet gần đó để kiểm tra, kết quả vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Tất cả đều là chứng cứ cho thấy phó giám đốc La đã vi phạm pháp luật, những bằng chứng này đủ để ông ta ngồi tù cho đến khi về hưu.
Tâm trạng Tần Minh đang rất tốt, mặc dù thiếu sự hỗ trợ của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ nhưng anh lại vô tình thu hoạch được Olmei, cô ta còn là một hacker internet, mang đế cho anh trợ giúp rất lớn.
Tần Minh lập tức gọi cho Liêu Thanh Tuyền, nhưng gọi mãi không kết nối được.
Anh nhìn đồng hồ, lòng thầm sốt ruột, chắc cô ta đã đi ăn cơm với phó giám đốc La rồi nên để điện thoại ở chế độ im lặng.
Tần Minh rất đau đầu, anh không biết Liêu Thanh Tuyền đi ăn ở khách sạn nào nữa.
Anh hỏi: “Olmei, cô có thể tìm được xe có biển số xxx không?”
Cli nghiêng đầu