“Cô ơi, chuyện này...!cái kia...
Tần Minh luống cuống, anh lớn thế này rồi, ngoài tắm suối nước nóng với Nhiếp Hải Đường ra thì đã bao giờ làm chuyện kích thích mà xấu hổ thế này đâu?
Giờ còn tắm cùng với một giáo viên lớn hơn mình năm tuổi, mặc dù không phải giáo viên trường mình nhưng anh cũng sợ mình không kiềm chế được bản thân mà phạm sai lầm.
Tần Minh vội đứng lên, nói: “Không cần đầu cô Liêu, em tự làm được mà, chẳng phải em còn một tay sao? Không sao đâu, đàn ông con trai, một tay là đủ rồi.”
Liêu Thanh Tuyền cưỡng chế kéo anh, nói: “Cậu xem giờ đã hơn mười một giờ rồi, cậu quay về cũng đã muộn.
Vì tôi mà cậu mới bị thương, để tôi làm chút chuyện cho cậu đi.”
Tần Minh bảo: “Nhưng cô đã trả tiền thuốc men cho em rồi mà.”
Liêu Thanh Tuyền trợn mắt, nói: “Đó mà cũng gọi là chuyện sao? Được rồi, sau này đừng gọi tôi là cô giáo nữa, gọi chị đi
Tần Minh ngờ vực nói: “Chị Liêu?”
Liêu Thanh Tuyền vô cùng bất mãn: “Khó nghe quá, nghe xong cứ có cảm giác như tôi già lắm vậy, tôi mới có hai mươi mấy thôi được không hả.
Gọi chị Liêu là được rồi.
Tần Minh đáp: “Em biết rồi cô Liêu.
Dưới sự yêu cầu quyết liệt của Liêu Thanh Tuyền, Tân Minh cũng không chống lại được nữa, dù sao thì thịnh tình khó từ chối, anh cứ thế này quay về ký túc xá, quả thực một tay cũng khó mà tắm được.
Nếu đến biệt thự thì em gái hoặc Mộc Tư Thuần ở đó, có hai đứa nhóc kia có khi còn xấu hổ hơn, nói không chừng Mộc Tư Thuần còn chụp ảnh làm kỷ niệm.
Đến nhà Tần Chiêu Dương ở bên cạnh có lẽ sẽ làm phiền đến sự phát triển tình cảm của anh ấy với thư ký Tiểu Lệ.
Ở bên ngoài? Tần Minh sợ không nhịn được lại đi chơi gái, gặp phải cảnh sát bắt vào trại tạm giam thì càng không đáng.
“Ô...!Nhiếp Hải Đường ở đây thì tốt rồi.” Tần Minh thầm chua xót trong lòng, anh thừa nhận anh nhớ cô, nhớ nụ cười của cô, nhớ mùi thơm của cô, nhớ sự dịu dàng của cô, muốn ôm cơ thể của cô.
Tít tít...!Đột nhiên điện thoại vang lên, Tần Minh cầm lên nhìn, là số điện thoại ở Bắc Kinh.
Tần Minh nhớ anh đâu có đăng ký luyện thi đại học, không mua trà cũng đâu có đăng ký tư vấn sản phẩm chăm sóc sức khỏe gì ở trên mạng đâu nhỉ, sao lại có người lạ gọi đến? “Alo?” Tần Minh nhận điện thoại.
Mặc dù đã nối máy nhưng đầu kia điện thoại lại im lặng.
Tần Minh khó hiểu hỏi: “Alo? Ai đấy? Lừa đảo viễn thông à?”
Đợi một lát, đầu kia điện thoại mới có một giọng nói của phụ nữ dịu dàng cất lên: “ờm...!Tôi, sao đồ ăn của tôi vẫn chưa giao đến? Đánh giá thấp cho anh đấy nhé.
“Ôi đừng mà, chúng tôi giao đồ ăn cũng không dễ dàng gì.” Tần Minh phản ứng, cầu xin theo bản năng.
Nhưng một lát sau, anh sững sờ, nói: “Khoan đã, tôi không giao đồ ăn một tháng rồi.
Nhưng mà người đẹp này, xin cô đừng có đánh giá thấp lung tung, tin tôi đi, chúng tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất để giao đồ ăn cho cô đấy.
Có thể nửa đường gặp được một người già bị ngất xỉu, bị chó rượt, bị BMW đâm trúng, hoặc là gặp phải bạn gái cũ chia tay ngoại tình gì đó.
Chúng tôi cũng vì miếng cơm manh áo thôi, không dễ dàng gì đâu, cô giơ cao đánh khẽ, nương tay cho
Cô gái nói: “Phải không? Thảm thế sao, anh không lừa tôi đấy chứ?”
Tần Minh nghiêng đầu, nhe răng ngạc nhiên, sao giọng nói này nghe quen quen nhỉ? Nhưng cũng không giống lắm.
Lúc này, Liêu Thanh Tuyền cầm một bộ quần áo rộng rãi trung tính trước đây cô ta từng mặc đi tới, nói: “Tần Minh, cởi áo ra chưa?” “Chưa ạ" Tần Minh đáp.
Liêu Thanh Tuyền cố ý lộ ra một nụ cười kỳ lạ: "Hờ hờ, muốn chị Tuyền cởi cho cậu? Tên nhóc xấu xa cậu, ma lanh lắm, gọi điện thoại với ai đấy? Bạn gái cậu tra khảo à?"
Tần Minh đang muốn nói là gọi nhầm số thì đối phương đã nhanh chóng cúp máy.
Tần Minh chẳng hiểu mô tê gì.
Anh đặt điện thoại xuống, vẫn nên đi tắm trước đã.
Thực ra Liêu Thanh Tuyền tắm giúp cũng không có gì mập mờ lắm.
Chỉ gội đầu, sau đó lau người rất bình thường, Tần Minh còn mặc quần cộc, dùng khăn che người anh lại, tránh để Liêu Thanh Tuyền nhìn thấy sẽ ngượng ngùng.
Nhưng tay của Liêu Thanh Tuyền không tránh khỏi đụng vào cơ thể Tần Minh, bàn tay mềm mại đó tiếp xúc với da thịt, còn dáng vẻ bận rộn của cô ta, góc mặt nghiêng vô cùng xinh đẹp, không hổ danh là người đẹp cực phẩm.
Ánh mắt Tần Minh vô tình liếc xuống, không cần thận nhìn thấy cúc trên cổ áo mở ra, làn da trắng nõn bên trong phập phồng, anh xấu hổ, vội cúi đầu xuống, không được nhìn điều sai.
Nhưng vừa cúi đầu thì nhìn thấy người anh em của mình ngóc lên, thẳng đứng hiên ngang, khăn cũng không che được nó.
Liêu Thanh Tuyền cũng chú ý đến sự thay đổi của cơ thể Tần Minh, cô ta đỏ mặt, chuyện nên làm vẫn phải làm.
Cô ta cẩn thận lau mồ hôi trên người giúp Tần Minh, nhưng không biết vì sao mắt cô ta cứ không kiềm được lén lút nhìn vào nơi phủ khăn của Tần Minh, có lẽ do bận rộn mà cơ thể cũng dần nóng lên.
Bận rộn