Tần Minh dứt khoát đưa Bạch Ngọc Thuần về biệt thự trên đỉnh Vân Sơn, anh nhớ hôm nay ba người bạn cùng phòng của cô ấy mới dùng nước ép đổ lên mặt cô ấy, trở về trong bộ dạng thế này chẳng phải sẽ bị bắt nạt à?
Tần Minh đã giúp rồi thì giúp cho trót, làm việc tốt thì phải làm đến cùng chứ.
Trên chiếc Rolls – Royce, A Long có hơi cẩn trọng, bởi vì lần đầu tiên anh ta ngồi xe xịn như vậy, sợ quần áo của mình làm bẩn ghế.
xe.
Tần Minh nở nụ cười, nhìn vị tướng dũng mãnh mà mình mới thu nhận.
Anh nói: “Thư ký Tổng sẽ thay anh giải quyết tất cả các thủ tục nhận chức, trong thẻ lương của anh có một triệu tám, đây là lương nửa năm.
Còn chức vụ của anh là gì thì đợi thư ký Tổng sắp xếp.
A Long lập tức nói: "Ông chủ..."
Tống Dĩnh ở bên cạnh lập tức nhắc nhở: “Gọi cậu chủ."
A Long cười nói: “Cậu chủ.
Thực ra ở công ty tín dụng Sunshine Bluebird, lương của tôi cũng chỉ có ba mươi nghìn một tháng thôi, nếu gấp đôi thì một tháng trả tôi sáu mươi nghìn là đủ rồi.
Tần Minh cười: “Sao? Trả nhiều tiền anh còn không vui à? Tôi biết anh nghĩ gì, chưa làm được gì mà lấy nhiều tiền như vậy nên chột da? Tôi thấy anh rất có bản lĩnh, đúng lúc tối nay tôi có chút rắc rối, đối phương đều là những nhân vật tàn nhẫn có thể liều mạng với lính xung kích thực sự đấy, anh có tự tin hay không? Nếu anh có thể thắng, vậy thì anh xứng đáng với cái giá này.”
A Long thẳng lưng, vẻ lười nhác biến mất, nghiêm mặt nói: “Cậu chủ yên tâm, nói về đánh nhau thì trên đời này tôi chẳng sợ ai cả, tôi sẽ không để cậu thất vong đâu”
Tần Minh thầm gật đầu, anh biết lần này mình nhặt được báu vật rồi, anh quay đầu nhìn Bạch Ngọc Thuần đang ngủ mê, cũng may mà có cô ấy, vận mệnh đúng là thần kỳ thật.
Rolls – Royce dừng lại ở trước cổng biệt thự ở đỉnh Vân Sơn, vài nữ giúp việc đưa Bạch Ngọc Thuần vào nhà để chăm sóc.
Tần Minh nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ rồi, anh hỏi: "Bọn họ gọi đến chưa?”
Tống Dĩnh đang định nói chưa thì điện thoại cô ta vang lên.
Tống Dĩnh mở loa ngoài, bên trong truyền đến một giọng nói thô lỗ: “Thư ký Tống, ngại quá, cuối cùng thì người phía chúng tôi đến đông đủ rồi, chúng tôi quyết định được địa điểm gặp mặt dùng bữa với cậu chủ là ở tòa nhà Thế Kỷ.
Dù sao thì cũng là địa điểm của nhà mình, cậu chủ có thể ngồi trực thăng đến, không sợ kẹt xe."
Sắc mặt Tổng Dĩnh vô cùng khó coi, nếu không phải Tần Minh đang ở đây thì cô ta đã mắng té tát rồi.
Tần Minh cho những người này thời gian để họ gửi địa điểm dùng bữa, đó là rộng lượng với cấp dưới, cho đội thợ săn quyền lựa chọn, cũng là nói bóng gió.
Cuối cùng đến sáu giờ những người này mới thông báo địa điểm, quả thực là ngạo mạn xấc xược mà.
Tần Minh mỉm cười, cầm lấy điện thoại, nói: "Ngồi trực thăng thì không thể đưa theo nhiều người được, sau đó tôi sẽ trở thành con cá trong tay các người, đúng không?”
“Hửm?” Giọng nói thô lỗ ở đầu kia điện thoại hơi khựng lại: "Cậu là...".
ngôn tình hoàn
Tần Minh nói: “Tôi là Tần Minh - con trai nuôi của Thường Hồng Hi.
Hiện tại tôi đang ở biệt thự đỉnh Vân Sơn.
Vừa hay ở bên này tôi tuyển được một đoàn đội rồi, vốn muốn nói chuyện với các người trong lúc dùng bữa, nhưng tạm thời tôi có việc không đi được, giờ nói cũng thế thôi, các người có thể gửi đơn từ chức cho thư ký Tống.
Tần Minh cúp điện thoại, hơn năm mươi người trong phòng VIP nào đó của tòa nhà Thế Kỷ bỗng chốc nổ tung.
Những người này có cả già lẫn trẻ, tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ của bọn họ thuộc đội thợ săn của Hoa Hạ.
Bởi vì Thường Hồng Hi đã thông báo cho họ, người cầm lái tương lai của Hoàn vũ là Tần Minh – con trai nuôi của ông, vì vậy bọn họ muốn gặp mặt ông chủ tương lai.
Nhưng những người này đã đi dò la, nghe nói Tần Minh vẫn chỉ là một sinh viên, không có xuất thân gì đặc biệt, bọn họ đều có xuất thân cao, cũng theo Thường Hồng Hi dốc sức làm việc từ những năm đầu, cho nên kiêu ngạo với Tần Minh.
Bởi vì trước đây họ cũng từng gặp con cái của Thường Hồng Hi, ai cũng hống hách ngang ngược, học hành chẳng đâu vào đâu, tên Tần Minh này thì có khác gì?
Bọn họ đoán rằng cái gọi là con trai nuôi, chẳng