Tần Minh dẫn Bạch Ngọc Thuần đến trung tâm thư viện thành phố Quảng, anh giới thiệu: “Trong khoảng thời gian nghỉ hè, ở đây có rất nhiều việc làm thêm, đó là sắp xếp, phân loại sách báo.
Tuy rằng lương không cao nhưng lại làm việc trong nhà, có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, hơn nữa còn có thời gian để học tập, rất phù hợp với chúng ta.
Anh quen biết với ông chủ của họ, ông ấy tốt lắm."Bạch Ngọc Thuần cảm thấy lương hơi ít một chút, còn không bao cơm trưa, mỗi ngày chỉ được có năm mươi đồng, có không ít công việc bán thời gian khác trả một trăm đồng một ngày.Cô hỏi: “Tần Minh, anh cũng làm ở đây à?”Tần Minh suy nghĩ một lát mới nói: “Làm một tháng thôi, cánh tay anh bị thương nên làm ở đây giết thời gian cũng tốt”Bạch Ngọc Thuần nghe thấy Tần Minh ở lại, cô cũng gật đầu và nói: “Vậy em cũng làm một tháng.Cả hai làm thủ tục nhận việc và bắt đầu công việc bán thời gian.
Tần Minh hoàn toàn làm để giết thời gian, chỉ cần đợi Olmei bổ sung giấy chứng nhận của anh xong, ước chừng vết thương trên tay anh cũng khỏi rồi, khi đó anh có thể dùng số tiền trong tay để vung tiền làm mấy chuyện mà bản thân muốn làm.
Vốn dĩ Tần Minh đưa Bạch Ngọc Thuần theo chỉ đơn giản là anh muốn có thêm một người bạn để tám chuyện mà thôi.Buổi chiều, sau khi thu dọn xong đống sách lộn xộn, hai người cũng có thời gian rảnh rỗi nên ngồi trong phòng làm việc để học bài.Tần Minh cầm cuốn “Từ điển Triết học" đọc say sưa, nhưng Bạch Ngọc Thuần lại có chút lơ đễnh, thỉnh thoảng cô lại nhìn về phía Tần Minh, trong lòng cảm thấy hơi nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi:"Có chuyện gì vậy?" Tần Minh nhận thấy sự khác thường của cô nên hỏi.Bạch Ngọc Thuần vội vàng dùng cuốn sách che đi khuôn mặt ửng hồng, cô nói: “Không, không có chuyện gì, anh, sao tay anh lại bị thương?"Tần Minh cười ngượng ngùng: "Bị người ta đánh, nhưng cuối cùng anh vẫn thắng”Bạch Ngọc Thuần nhìn cánh tay của Tần Minh, không hiểu sao cô lại cảm thấy đau lòng, tuy rằng đã lâu không gặp Thần Minh, có lẽ anh sống cũng không tốt, còn bị người ta đánh.Bạch Ngọc Thuần cắn môi, cô do dự một chút rồi hỏi: “Là, là vì chuyện của cô Nhiếp à? Nghe nói cô ấy đã chia tay với anh, gia đình cũng gặp biến cổ, hiện tại không thấy cô ấy đâu nữa.”Tần Minh thở dài và nói: “Ừ, bởi vì một vài lý do nên bọn anh xa nhau.”Trái tim của Bạch Ngọc Thuần đập rộn ràng, cô vừa nghe được một tin tức khiến bản thân kích động, do Tần Minh đích thân nói ra.Mặc dù cô cảm thấy rất tiếc về điều này, nhưng có thể đây là cơ hội duy nhất của cô.Bạch Ngọc Thuần lên tiếng: “Vậy, vậy anh có nhớ cô Nhiếp không?” Tần Minh không hề e dè mà nói: “Nhớ, nhưng anh cũng không biết cô ấy ở đâu.
Anh đã nhờ người tìm giúp, chắc phải qua một khoảng thời gian nữa mới có tin tức, hoặc cũng có thể vĩnh viễn không có tin tức gì cả." Bạch Ngọc Thuần nói: “...Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, Tần Minh, anh không thể vì vậy mà từ bỏ, anh phải kiên cường lên, ừm.....!cuộc sống tốt đẹp còn ở phía trước.
Tần Minh bật cười: “Em còn chưa lo được cho thân mình mà còn an ủi anh à?"Bạch Ngọc Thuần tỏ vẻ xấu hổ, cô dùng sách che gương mặt đỏ bừng và nói: “Em sợ anh sẽ suy sụp tinh thần.
Có rất nhiều người vì thất tình mà gặp phải nhiều vấn đề.
Tần Minh, thực ra anh ưu tú như vậy, còn rất nhiều cô gái tốt thích anh.”Nói đến đây, Bạch Ngọc Thuần càng thêm ngượng ngùng, cả khuôn mặt cô bị cuốn sách che mất, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn trong veo như nước.
Tần Minh lắc đầu, chỉ có anh mới hiểu được nỗi chua xót trong lòng.Tim Bạch Ngọc Thuần đập thình thịch, cô thầm nghĩ: “Tần Minh độc thân rồi, nhưng hình như anh vẫn chưa quên được cô Nhiếp, mình thế này liệu có phải là nhân cơ hội để chen vào hay không? Có tính là trà xanh không nhỉ? Ừm...!không tính, không tính.
Anh ấy bị đá, đó là lỗi của Nhiếp Hải Đường Hai mắt Bạch Ngọc Thuần đảo qua đảo lại, suy nghĩ rối bời, cô sờ vào trong túi quần nhưng chỉ có hai trăm đồng, cô thầm tính toán: “Nhà hàng tây thì không đi nổi, món Trung bình thường thì cũng không ăn được món gì ngon, liệu Tần Minh có chê mấy món xiên nướng vỉa hè hay không? Hay là nấu mấy món gì ngon cho anh ấy? Nhưng đến ký túc xá của anh ấy một mình thì có bị coi là táo bạo quá không?”Tần Minh ngồi bên kia chuyên chú đọc sách, còn tinh thần Bạch Ngọc Thuần lại lơ đễnh, trong lòng cô vẫn luôn có tình cảm với Tần Minh, nhưng cô biết Tần Minh đã có bạn gái nên chỉ có thể âm thầm quan sát, chúc phúc cho anh.
Bây giờ biết được Tần Minh còn độc thân, Bạch Ngọc Thuần cảm thấy nếu mình không nhanh chóng chớp cơ hội thì Tần Minh sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất.
Cô muốn kiếm cớ mời Tần Minh đi ăn nhưng lại xấu hổ vì không đủ tiền.
Sáng nay Tần Minh mới nói với cô rằng tiền sinh hoạt mà cô đưa cho mẹ Hà Mộng Cô đã bị anh cả và chị dâu lấy hết.
Trước đây mặc dù Bạch Ngọc Thuần cảm thấy rất tức giận với chuyện này, nhưng cô lại