Trên đầu Bạch Ngọc Thuần trùm áo khoác mỏng của Tần Minh, tựa như ngăn cách mọi lời lẽ dơ bẩn và hiểu lầm, tâm hồn tuyệt vọng được bình yên một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Mắt cô ấy đỏ hoe vì khóc.
Nhìn thấy nụ cười của Tần Minh, cô ấy có cảm giác được chữa lành.
Bạch Ngọc Thuần cảm thấy cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều hiểu lầm mình cũng không sao, chỉ cần Tần Minh tin mình thì cô ấy đã thỏa mãn rồi.
"Lúc nãy anh đi đâu vậy?" Bạch Ngọc Thuần yếu ớt hỏi.
Tần Minh lau giọt nước mắt nóng rẫy trên gương mặt Bạch Ngọc Thuần, đồng thời trả lời: "Anh tìm người vay tiền.
Anh bị ông chủ đuổi việc nên không thể nhờ cậy ông chủ đại gia kia.
Nhưng mà anh quen vài người bạn.
Ừm...!anh còn có một người bạn làm streamer, bọn anh rất thân, chắc là sẽ vay được, cho nên em đừng lo lắng quá."
Bạch Ngọc Thuần nghe Tần Minh nói có thể vay được tiền mới thôi lo lắng.
Nếu ở đây không có nhiều người thì cô ấy không cần rụt rè gì hết, sẽ nhào vào lòng Tần Minh ngay lập tức, giãi bày nỗi ấm ức của mình.
Cô ấy cảm thấy chỉ có Tần Minh hiểu mình, hiểu nỗi ấm ức của mình, hiểu nỗi chua xót trong lòng mình, hiểu nỗi bất lực của mình.
"Tần Minh...!em, em.." Bạch Ngọc Thuần lại bật khóc, lần này là nước mắt cảm động.
Ánh mắt mông lung, cô ấy không biết nên nói gì.
Nếu là Tần Minh, cô ấy lấy thân báo đáp cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề là Tần Minh không cần cô ấy.
Tần Minh an ủi: "Không sao, có anh đây.
Anh sẽ đòi lại công bằng cho em."
Anh ngoảnh đầu nhìn từng người một với ánh mắt lạnh lùng, khiến bọn họ hoảng sợ.
Tựa như Tần Minh sẽ đột ngột nổi giận, đánh gục bọn họ.
Tào Cảnh Thành xem thường: "Hừ, công bằng? Một thằng nhóc nghèo như cậu thì đòi lại công bằng nỗi gì? Một đầu ngón tay nhà họ Tào chúng tôi cũng đủ dí chết cậu."
Bà Tào hừ mũi: "Cậu đừng hòng chạy.
Cậu đánh người của tôi, còn đánh con dâu tương lai của tôi bị thương.
Một kẻ khố rách áo ôm như cậu dù khuynh gia bại sản cũng không bồi thường nổi đâu." "Ha hả.." Tần Minh cười khẩy rồi nói: "Về chuyện này, trước tiên phải bắt đầu từ hành vi khác thường của Bạch Đại Hữu
Tần Minh chỉ vào Bạch Đại Hữu đang chột dạ: "Sáng nay tôi mới bắt gặp Bạch Đại Hữu cướp tiền của Hà Mộng Cô, sao buổi chiều anh ta lại đến? Tên bất hiếu này thừa biết là mẹ không có tiền, không đời nào đến tiếp.
Vì thế, nhất định là có chuyện bất thường.
Mẹ anh đột nhiên ngất xỉu.
Anh không gọi cho xe cứu thương trước mà gọi cho bạn anh Tào Cảnh Thành trước.
Sau đó, anh gọi em gái về nhà, cố ý kéo dài thời gian cứu chữa.
Đây là điểm đáng ngờ thứ nhất.
Anh không đến bệnh viện Nhân dân ở gần hơn, tốt hơn, mà nhất quyết đòi đến bệnh viện Trung ương ở xa hơn.
Hình như là vì anh không để cho tôi biết Hà Mộng Cô được chữa trị ở bệnh viện nào.
Đây là điểm đáng ngờ thứ hai.
Còn nữa, bác sĩ nói là Hà Mộng Cô bị ngộ độc thức ăn, nhưng Bạch Đại Hữu khăng khăng cho rằng phẫu thuật tim không tốt dẫn đến hôn mê.
Lạ thật đấy! Bạch Đại Hữu không phải bác sĩ, chỉ là một kẻ vô công rồi nghề, anh dựa vào đâu mà phản bác? Đây là điểm đáng ngờ thứ ba.
Cuối cùng, Tào Cảnh Thành mặt dày đề nghị Thuần Thuần làm bạn gái của anh ta, anh ta bằng lòng chi tiền chữa trị.
Bạch Đại Hữu thuyết phục em gái làm bạn gái của Tào Cảnh Thành.
Đây là điểm đáng ngờ thứ tư.
Tần Minh nói rất mạch lạc, mọi người xung quanh đã tin tưởng phần nào.
Đứa con trai này cứu người kiểu gì thế? Làm bừa đủ trò
Bây giờ đôi bên đều cho là mình đúng, người xung quanh không tiện nói bậy.
"Chuyện này phức tạp ghê, chúng ta đừng vu oan cho con gái nhà người ta." "Phải đó! Lời nói từ một phía, nghe xem cậu nhóc này nói thế nào."
Tần Minh nghe thấy một số lời lẽ lý trí, bèn nói tiếp: "Tôi vừa mới nói đó, rõ ràng là cậu chủ nhà họ Tào giàu sang quyền thế đã có bạn gái, thế nhưng vẫn muốn ngoại tình, quấy rầy một cô gái vừa đi học vừa đi làm thêm.
Anh ta còn thừa nước đục thả câu, dùng tiền chữa bệnh ép Thuần Thuần làm bạn gái mình."
Tào Cảnh Thành tức lắm, chửi ầm lên: "Nói hươu nói vượn! Cậu có chứng cứ gì? Hả!"
Bà Tào cũng chất vấn: "Đúng thế, cậu có chứng cứ gì? Tôi không chỉ muốn tố cáo cậu đánh con dâu tương lai của tôi, mà còn muốn tố cáo cậu vu khống.
Cậu cứ chờ tan cửa nát nhà, ngồi tù bóc lịch đi!" "Chứng cứ?" Tần Minh bỗng lấy điện thoại ra, đắc ý nói: "Ban đầu tôi bị lừa tới bệnh viện Nhân dân, tôi đã cố ý đi hỏi thăm bác sĩ phẫu thuật cho Hà Mộng Cô lúc trước và lấy hồ sơ phẫu thuật khi đó.
Sau cuộc phẫu thuật tim hôm ấy, các