Không khí bỗng lắng xuống, Tần Minh nghi ngờ rằng mình nghe nhầm, nhìn Bạch Ngọc Thuần đầy ngạc nhiên.
Dưới ánh trăng đêm, tóc cô ấy ướt sũng, xóa tung ở sau đầu, lọn tóc mái trước trán rỏ nước.
Hàm răng mím chặt lấy đôi môi anh đào, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Cả đời này, Tần Minh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình cũng được con gái tỏ tình, còn là một trong ba hoa khôi của trường anh nữa, Bạch Ngọc Thuần vô cùng nổi tiếng.
Nói thật, tính cách dịu dàng và nội tâm kiên cường của Bạch Ngọc Thuần là điều mà Tần Minh đánh giá rất cao, cùng với cảnh đời và hoàn cảnh gia đình lận đận của cô ấy khiến cho cô ấy càng có vẻ bí ẩn hơn, khiến người ta không kìm được ham muốn bảo vệ.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất đó là vẻ ngoài mỏng manh của Bạch Ngọc Thuần, người đàng hoàng nhìn thấy còn muốn "bắt nạt" cô ấy, đó là một loại thú vui rất hưởng thụ.
Nếu có được một người con gái như Bạch Ngọc Thuần, vậy thì đó nhất định sẽ trở thành một cô vợ nhỏ đáng yêu, hàng ngày trêu chọc cô ấy làm thủ vui.
Tìm Bạch Ngọc Thuần đập rất nhanh, vô cùng hồi hộp.
Cho dù kết quả có như thế nào, cô ấy cũng muốn nằm chặt lấy cơ hội này.
Một tháng qua, giữa hai người xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm việc chung với nhau lâu như vậy, cô ấy không ngăn được sự rung động trong lòng.
Cô sợ bỏ lỡ lần này, ngày mai Tần Minh sẽ trở thành bạn trai của cô gải khác.
"Được không a?" Bạch Ngọc Thuần thận trọng hỏi.
Nói thật, Tần Minh cảm thấy rất bất ngờ, anh vẫn luôn coi Bạch Ngọc Thuần như một em gái khỏa dưới thân thiết, một người bạn tốt, hồng nhan tri kỷ, hơn nữa thương cho số phận lận đận cùng vẻ ngoài mỏng manh của cô ấy nên mới luôn giúp đỡ cô ấy.
Trong đó còn pha lẫn cả sự đồng cảm.
Cho nên, Tần Minh vẫn chưa từng có bất kì ý nghĩ nào khác với Bạch Ngọc Thuần, dù sao trong lòng anh vẫn còn có Nhiếp Hải Đường
Sự im lặng kéo dài hơi lâu, trong lòng Bạch Ngọc Thuần rất sợ, bởi vì Tần Minh yên lặng càng lâu thì chứng minh cơ hội của cô càng thấp.
Bạch Ngọc Thuần nằm chặt tay, cắn môi hỏi: “Trong lòng anh vẫn không buông được Nhiếp Hải Đường à? Cho dù cô ấy đã rời bỏ anh?"
Thật ra trong một tháng qua Tần Minh từng đến dò hỏi Niên Lão Lục, hỏi xem việc tìm kiểm Nhiếp Hải Đường làm đến đâu rồi.
Niên Lão Lục nói rằng vẫn đang tìm kiếm, cần phải có thời gian.
Tuy vẫn chưa tìm được Nhiếp Hải Đường nhưng trong lòng Tần Minh vẫn luôn nghĩ đến cô ấy.
Thậm chí anh còn mua lại khu biệt thự đỉnh Vân Sơn, nhà cũ của Nhiếp Hải Đường, đợi đến khi tìm được Nhiếp Hải Đường sẽ tặng cho cô ấy một bất ngờ.
Tần Minh gật đầu nói: "Đúng vậy"
Cơ thể mềm mại của Bạch Ngọc Thuần run lên, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực.
Cô ấy cần môi, tuy đã đoán trước được sẽ là câu trả lời này nhưng khi chính tai nghe được thì trong lòng vẫn rất khó chịu, có cảm giác như bị vứt bỏ, cả người đều khó chịu.
Bạch Ngọc Thuần không cam lòng mà hỏi: "Lẽ nào, lẽ nào vĩnh viễn không tìm thấy thì anh cũng vĩnh viễn đi tìm tiếp ư?"
Tần Minh sửng sốt, anh cũng không phải loại nam chính si tình trong phim truyền hình dành cho phụ nữ này, anh chỉ là một người bình thường, nếu thật sự không tìm được thì anh sẽ từ bỏ, không thể cô đơn cả đời được.
Bạch Ngọc Thuần kích động đè nén lại trái tim đang nôn nóng, lấy dũng khí tiếp tục nói: "Nếu như em có thể thay thế Nhiếp Hải Đường, Tân Minh, anh có đồng ý cho em một cơ hội không? Anh đối xử tốt với em, em không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân bảo đáp thôi.
Lấy thân báo đáp?
Tần Minh nghe được lời bày tỏ thâm tình này cũng thấy lòng mình lung lay, nhất là kiểu con gái xinh đẹp dịu dàng như Bạch Ngọc Thuần, nói không có cảm giác là nói dối.
Anh nhìn Bạch Ngọc Thuần đang bày tỏ tình cảm của mình qua ánh mắt, cùng vẻ mặt kiên quyết đầy dũng cảm của cô ấy, nghĩ rằng lần bày tỏ này đối với cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì.
Tần Minh nhớ rõ trước đây lúc anh tỏ tình với Lý Mộng cũng căng thẳng muốn chết, chỉ khi thực sự thích thì lúc bày tỏ mới căng thẳng đến vậy.
Bên cạnh hồ không tên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong vô thức, Tần Minh phát hiện môi của bọn họ chỉ cách nhau có hai năm tay.
Bạch Ngọc Thuần vô ý đến gần, chỉ thiếu một chút nữa là dính lên người anh, cô ấy hồi hộp đến mức nhằm hai mắt lại, mong chờ Tần Minh đáp lại.
Trong tình cảnh này, Tần Minh cũng không thể khống chế chính mình, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp chim sa cá lặn của Bạch
Ngọc Thuần.
Trong lúc kích động, anh không nhịn được mà hôn lên đôi môi anh đào mỏng.
Môi vừa chạm nhau, vừa nóng bỏng lại vừa mềm mại.
Vừa chạm vào lập tức như có ngọn lửa ma quỷ đang thiêu đốt cơ thể Tân Minh, sự mềm mại của cô gái xinh đẹp như hoa làm anh mất đi lý trí, chỉ muốn đòi hỏi nhiều hơn, hưởng thụ nhiều hơn.
"A ~ um!"
Nụ hôn đầu của cô cứ thế đã bị Tần Minh lấy mất.
Tay của Tần Minh di chuyển trên ngực cô ấy, cô ấy hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí cô còn mong đợi Tần Minh đòi hỏi nhiều hơn.
Chỉ cần Tần Minh muốn cô ấy thì cô ấy mới có thể trở thành bạn gái của Tần Minh.
Tần Minh cũng lâu rồi không được giải tỏa, anh vẫn hừng hực sức