Tần Minh vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn về phía những người có mặt ở đây.
Bởi vì anh phát hiện ra một vấn đề, đó chính là Thường Tuấn Đông biết rõ mọi hành động của bọn họ ở đây, ví dụ như việc Thường Tuấn Đông biết anh không bị Song Shan Ti Cha bắn chết, vì vậy anh ta đã nói ngay câu Không ngờ cậu vẫn còn sống cơ đấy khi vừa nghe máy.
Lúc ấy Tần Minh nghĩ, liệu có phải kế hoạch ban đầu vốn chỉ cần để một mình Song Shan Ti Cha lộ tẩy là đủ, sau đó lợi dụng b để cứu thoát Song Shan Ti Cha.
Nhưng Song Shan Ti Cha đã thất bại, nên kế hoạch thứ hai liền được khởi động.
Dù sao cũng đã chuẩn bị tận một tháng, không thể nào không để lại đường lui được.
Có là một quân cờ thì Song Shan Tỉ Cha cũng là một quân cờ quan trọng, không thể nào vừa mới bắt đầu đã từ bỏ anh ta thế chú?
Mà nghi ngờ thứ hai của Tần Minh chính là việc Song Shan Ti Cha vừa mới nói dứt lời Thường Tuấn Đông có lời muốn nói thì Thường Tuấn Đông đã gọi điện tới, trùng hợp quá rồi đấy, cứ như Thường Tuấn Đông đang nắm tất cả trong lòng bàn tay vậy.
Hai điểm đáng ngờ này khiến Tần Minh chắc chắn rằng ở đây vẫn còn tai mắt cuối cùng của anh ta.
Nói cách khác những chuyện xảy ra bên Thần Minh nhất định đang bị Thường Tuấn Đông giám sát.
Ánh mắt của Tần Minh nhìn về phía từng người ở đây, có người lo lắng, có người sợ hãi, số khác thì đứng ngồi không yên, nhưng đều không phải là người Tần Minh muốn tìm, anh muốn tìm một người chột dạ để lộ sơ hở.
Bởi vì những người này không phải sát thủ chuyên nghiệp, càng không phải đặc công chuyên nghiệp, họ đều là doanh nhân, có gan làm ra chuyện này nhưng chưa chắc đã có năng lực làm thật hoàn hảo.
Tần Minh hỏi: "Mục đích của anh là gì? Nói điều kiện của anh đi."
Thường Tuấn Đông uy hiếp: "Thả anh cả Thường Hoan của tôi ra, một mạng của anh trai tôi đổi lấy mạng của tất cả các người, lời lắm đúng không? Chuẩn bị cho anh ấy một chiếc thuyền rời khỏi đảo Thái Bình Dương kia, không ai được đuổi theo."
Tần Minh khinh thường nói: "Sau khi tôi thả Thường Hoan ra, anh sẽ giết hết chúng tôi, anh tính hay thật đấy."
Lúc này mọi người nghe thấy lời Tần Minh nói, liên tưởng một lúc thì cũng đoán được rằng đây là muốn thả cậu cả Thường Hoan ra.
Có người không nhịn được mà đề nghị: "Cậu chủ, không thể đồng ý với điều kiện này được, có đồng ý thì chúng ta cũng không có bất cứ sự bảo đảm nào cả."
Cũng có người đề nghị: "Không, đây có thể là kế tạm thời, Thường Hoan là một kẻ ngang ngược phá phách, có chỉ lớn nhưng không có tài năng, anh ta đã làm phụ lòng kỳ vọng rất nhiều lần, hội đồng quản trị sẽ không cho phép anh ta thừa kế" "Việc khẩn cấp trước mắt hiện giờ là vị trí của toàn bộ chỗ b kia, trang viên lớn như vậy, kiểu gì cũng sẽ có nơi an toàn đúng không?" "Cậu chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?" "Không thể nào khuất phục được, nếu không thì mặt mũi của cậu chủ để đi đâu đây?" "Tính mạng quan trọng, đây chỉ là cách tạm thời, tính mạng không còn thì còn cái gì nữa chứ?"
Những người phụ trách sản nghiệp ở Đông Nam Á đều mồm năm miệng mười nói ra suy nghĩ của mình, nhưng ngặt nỗi bọn họ không nói bằng tiếng Trung, vì vậy Tần Minh chẳng hiểu câu nào.
Đột nhiên, A Long cầm một cái hộp đen đi tới.
Mọi người hốt hoảng, liều mạng lùi về phía sau, bởi vì trên bề mặt của chiếc hộp đen này có bộ đếm thời gian, hình dáng còn hơi cong cong, cực kỳ giống một quả b, A Long cứ thế cầm b tới đây, chẳng phải là muốn dọa chết người hay sao?
A Long viết chữ thật nhanh, nói: "Bên trên có bộ phận phát tín hiệu, kết nối mạng, thiết bị vô cùng tiên tiến, một khi bị phá hủy sẽ biến thành một quả b hẹn giờ.
Tần Minh nhướng mày, vậy có nghĩa là không thể phá hỏng bộ phận phát tín hiệu, nếu không cũng sẽ chết theo.
Tần Minh vẫn cầm điện thoại, mắt nhìn về phía đám người, tìm kiếm gián điệp có khả năng vẫn chưa bị bại lộ kia.
Anh tiếp tục nói: "Tôi còn chưa tiếp quản được bao nhiêu đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, sao có thể thả anh ta được?"
Thường Tuấn Đông nói: "Ông già kia chưa chết đúng không? Cậu kêu ông ta gọi điện đến, nếu không các cậu sẽ phải chết hết đấy, đừng nghĩ đến chuyện giở trò, tôi đang quan sát cậu.
Ha ha ha...!Hiện giờ cậu chính là cá trên thớt, còn tôi là người cầm dao, tôi muốn làm gì thì làm, còn cậu lại lực bất tòng tâm.
Bên tại toàn là lời lẽ kiêu ngạo nhục mạ của Thường Tuấn Đông, lửa giận trong lòng Tân Minh bốc lên ngùn ngụt
Anh nhíu mày híp mắt lại, ban nãy anh đã nhìn qua tất cả những vị giám đốc điều hành này, giờ phát hiện một người đàn ông có dáng vẻ như một ông chủ có biểu hiện khác thường, khi A Long cầm quả b đi đến thì anh mới nhận ra được sự khác thường của ông ta.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, người đứng cách khá xa cũng lộ