Tần Minh vừa trở lại ký túc xá nam đã thấy Lý Mộng đứng ở cửa chờ anh.
Lý Mộng này còn xông thẳng lên ôm anh, nói: "Tần Minh, em chờ anh lâu lắm đấy."
Thật lòng mà nói thì nếu như là hai tháng trước, Tần Minh còn cảm thấy quen thuộc và ấm áp, nhưng đã chia tay hai tháng rồi, tình cảm Tần Minh dành cho Lý Mộng đã chôn giấu sâu trong kí ức từ lâu lắm rồi.
Anh lập tức đẩy Lý Mộng ra, nói: "Cô còn tới đây làm gì? Chúng ta đã kết thúc rồi, chắc cô cũng hiểu đạo lý gương vỡ khó lành đúng không? Hẳn là cô cũng biết, bây giờ tôi đã là con rể nhà họ Mộc rồi."
Thật ra thì Tần Minh không hề muốn lợi dụng thân phận con rể nhà họ Mộc, nhưng anh muốn nhanh chóng đuổi Lý Mộng đi rồi trở về ký túc xá đọc sách, vì vậy mới mượn thân phận con rể này dùng một chút, tin chắc Lý Mộng sẽ dừng lại.
Lý Mộng bị đẩy ra nhưng không hề buồn bã, cô ta nói: "Tần Minh, em biết anh hận em.
Phải, dù sao thì em cũng đã làm tổn thương anh.
Nhưng anh cũng không phải cần lừa em đâu.
Em đã nghe người nhà họ Mộc nói rồi, anh kết hôn với Mộc Tiêu Kiều chẳng qua là vì Hướng Hoan.
Hai người không phải một cặp vợ chồng bình thường.
Lý Mộng vô cùng bình tĩnh nói: "Đúng chứ? Hôn lễ cũng không được cử hành tử tế, cũng không ngủ chung.
Kết hôn chưa được mấy ngày thì Mộc Tiêu Kiều đã chạy đến Bắc Kinh để lập nghiệp, đúng không? Hứa Thục Lan cũng không coi anh là con rể, chỉ là do Mộc Hạo mê tín mà thôi.
Bây giờ, Mộc Hải Nhiễm khỏi bệnh rồi, bọn họ lập tức đá văng anh đi, không đúng sao? Em canh trừng ở nhà họ Mộc hơn một tháng trời cũng chẳng thấy anh trở về nhà họ Mộc, không phải ư?"
Lý Mộng chỉ biết một phần trong đó, Tần Minh cũng lười giải thích với cô ta, anh nói: "Tôi cũng không có tiền.
Nét mặt Lý Mộng ngẩn ra, cô ta nghịch tóc rồi nói: "Em cũng đâu tìm anh để mượn tiền.
Nhưng không phải trước đó anh đã bận rộn một phen để giúp nhà họ Mộc sao? Lúc ấy nhiều người đến đòi nợ như vậy, xử lí không tốt thì dễ dẫn tới mâu thuẫn, xảy ra tai nạn lắm.
Cổ phiếu của nhà họ Mộc thì tiêu rồi, cuối cùng vẫn là anh giúp đỡ bắt hai anh em Mộc Kiếm Hùng lén cuỗm một khoản rồi bỏ trốn kia trở lại.
Bọn họ lợi dụng anh xong thì đá văng đi à? Không cho anh chút tiền công nào sao?"
Tần Minh nói: "Tiền công sao? Có, Mộc Thư Vân cho tôi một tỷ"
Tròng mắt Lý Mộng phát sáng, kích động nắm chặt nắm đấm.
Cô ta nhìn Tần Minh, tràn đầy tình yêu nồng thắm, hờn dỗi nói: "Anh lại đùa em rồi, thế mà anh nói anh không có tiền ư?"
Tần Minh bình tĩnh nói: "Gần đây gặp một hoạt động công ích, hoạt động quyên góp quỹ bảo vệ môi trường quê hương tươi đẹp, tôi quyên góp một tỷ"
Tần Minh cũng không nói dối.
Trước đó anh đã đón tiếp một vài ông chủ kinh doanh trong nước tại trang viện Nam Sơn, cũng gặp không ít những hoạt động công ích, bao gồm các hạng mục giúp đỡ người nghèo, giáo dục, y tế, bảo vệ môi trường.
Tần Minh thật sự góp một tỷ để xây dựng quê hương tươi đẹp, bảo vệ sông ngòi cái mẹ gì đó, Thần Minh góp một tỷ ngay tại đó.
Lý Mộng sửng sốt hồi lâu nhưng không hề mằng Tần Minh đầu óc có vấn đề mà ngược lại cười ha hả rồi nói: "Tần Minh, anh đúng là có tấm lòng yêu thương.
Ba năm qua anh vẫn vậy, không hề thay đổi.
Một tỷ nhiều như vậy mà anh không thèm nhíu mày đã lập tức quyên góp, chuyện này cũng quá, quá...!giả quá đấy? Anh lại muốn lừa em à"
Tần Minh dùng điện thoại lên mạng, cười nói: "Cô xem trang web quyên góp này đi, phía trên có tên của tôi, có cả ảnh chụp chung nữa."
Lý Mộng giật điện thoại, nhìn ghi chép và hình ảnh trên mạng, đúng là Tần Minh.
Tần Minh bình tĩnh nói: "Một tỷ đúng là rất lớn, nhưng so với sự đóng góp của những người thành công trong danh sách top 100 người quyên góp của