Đột nhiên Nhiếp Chính Minh chen vào giữa hai người, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Nhiếp Hải Đường kinh ngạc hỏi: “Anh? Sao anh còn chưa đi?”
Nhiếp Chính Minh tự hỏi, sao em gái lại biết anh ta đang muốn đi?
Nhưng Nhiếp Chính Minh tức giận nói: “Còn không phải vì thằng nhóc này báo cháy à, anh bị đám đông đẩy ra khỏi tầng tám mươi tám.
Lúc muốn quay lại thì bị bảo vệ ngăn không cho vào, gọi cho em thì không nghe máy.
Anh vốn muốn xuống tìm người phụ trách của họ thì đúng lúc gặp được em.
Em gái, có phải tên rẻ rách này lại quấn lấy em không? Đừng sợ, có anh ở đây rồi.
Nhiếp Hải Đường vội ngăn anh mình lại, nói: "Anh, không có chuyện gì, anh đừng hiểu lầm.
Là Tần Minh kịp thời cứu em mới đúng, nếu không nhờ Tần Minh, sợ là em đã bị tên Hạ Khôn kia làm nhục rồi.”
Nhiếp Chính Minh thầm cảm động, nhớ lại vừa rồi lúc đi xuống thì nhận được điện thoại của ba, ba nói khủng hoảng nhà họ đã qua rồi, còn bảo anh ta không cần lo cho em gái nữa mà lập tức về nhà.
Nhiếp Chính Minh bán tín bán nghi, nhưng cho dù thế nào thì anh ta cũng khinh thường Tần Minh.
Bởi vì Tần Minh là một tên nghèo, anh ta không nghĩ Tần Minh có khả năng và bản lĩnh đó.
Chỉ nghĩ cậu ta xông bừa đánh bậy cứu được em gái mình, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Tần Minh có thể theo đuổi được em gái anh ta.
Bây giờ thấy Nhiếp Chính Minh, Tần Minh cũng đau đầu.
Trước đó vì vội tìm Nhiếp Hải Đường nên anh ra tay đánh Nhiếp Chính Minh, chắc là đã bị ghét rồi.
Anh nói: “Hải Đường, anh cậu đã đến rồi, vậy để anh cậu đưa cậu về.
Chắc chắn ba mẹ cậu rất lo cho cậu đấy.
Cậu về trước đi.”
Nhiếp Chính Minh nghe thế thì lập tức kéo em gái, bảo: “Bỏ đi, em gái, theo anh về trước đã.”
Nhiếp Hải Đường vẫn còn muốn nói thêm với Tần Minh nên cô rất không muốn đi, nhưng thấy Tần Minh lắc điện thoại thì cô cũng hiểu, có việc gì cũng có thể nói trên điện thoại.
Nhiếp Hải Đường hết cách, đành quay về trước.
Hai anh em lên xe, điện thoại Nhiếp Hải Đường vang lên, cô vui mừng tưởng rằng Tần Minh nóng lòng liên lạc với cô đến thế, kết quả vừa nhìn điện thoại, không ngờ là cô bạn thân Trương Tình Tình.
Ở đầu kia điện thoại, nhóm Trương Tình Tình đang tụ tập ở sân cầu lông, người nào người nấy cũng ép sát Trương Tình Tình để nghe lén.
Trương Tình Tình dùng ngón tay uốn mái tóc dài, cẩn thận dè dặt hỏi: "Hải Đường, thế nào rồi? Xem mắt suôn sẻ không?”
Nhiếp Hải Đường cười tinh nghịch nói: “Không, tớ với cậu chủ nhà họ Hạ chẳng nói gì."
“Ôi!” Trương Tình Tình vô cùng thất vọng, các thành viên khác của câu lạc bộ cầu lông cũng lắc đầu thở dài, chỉ có Phương Tiến Thăng là hớn hở ra mặt.
Phương Tiến Thắng siết chặt nắm đấm, thầm nói: “Tốt quá, nhà họ Nhiếp không được cứu.
Sau này Nhiếp Hải Đường không còn là cô chủ nhà giàu quyền quý nữa, khoảng cách giữa mình và cô ấy lại gần hơn, khả năng sẽ lớn hơn.
Hừ, tên Tần Minh đần độn kia, không đợi tin mà giờ còn đi làm thêm? Đợi Hải Đường quay lại mình sẽ nói xấu cậu ta, chắc chắn Nhiếp Hải Đường sẽ ghét Tần Minh.”
Trương Tình Tình nói: "Thất bại rồi, vậy chẳng phải có nghĩa là công ty của nhà họ Nhiếp của cậu trở thành công ty của người khác sao? Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất thì hạnh phúc nửa đời của cậu được an toàn rồi."
Nhiếp Hải Đường cười khì khì: “Đã không sao rồi, Tần Minh cứu tớ.”
“Hả?” Đầu kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc.
Trương Tình Tình bỗng nhiên quay đâu