Tào Vỹ là khách quen của quán bar, quen với cả bên trông coi và quản lý của quán.
Bởi vì quán bar này tương đối trẻ trung, thường xuyên có thể tình cờ bắt gặp những thanh niên nam nữ đến đây giải tỏa áp lực cuộc sống, nhất là sinh viên nữ.
Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp đại ca Từ, người quản lý trông coi ở đây, yếu đuối như vậy trước mặt một ông già uy nghiệm hơn sáu mươi tuổi, tóc đã bạc một nửa, giống như bố đánh con trai vậy, có thể tùy ý xử lý.
Sau đó, ông già uy nghiêm đó lại giống đứa cháu trai đi lấy lòng Tần Minh, một thằng nhóc tầm thường, còn gọi đối phương là “cậu Tần".
Vẻ mặt cung kính đó giống hệt như dáng vẻ ông ta quỳ liếm ông chủ lớn sau lưng ông ta vậy.
Tào Vỹ biết hôm nay hắn tiêu đời, dẫm phải miếng sắt rồi.
Tần Minh liếc nhìn đàn em của Niên Lão Lục hỏi: "Chuyện gì thế? Tìm thấy Nhiếp Hải Đường rồi?"
Ông Bạch há miệng đầy lúng túng, nói: "Không phải, chuyện là sáng nay, người đòi nợ của chúng tôi đã đòi nợ bạn gái cũ của cậu Tần, quả thực đáng chết.
Đại ca Niên bảo tôi đưa tới cho cậu Tần chút tiền nhỏ, coi như là lời xin lỗi."
Tần Minh cầm lấy một tờ chi phiếu, mới có một triệu.
Không, đây không phải là một con số nhỏ, nhưng đối với anh mà nói có như không có, chi bằng dùng để lôi kéo lòng người.
Anh ném tiền qua rồi nói: "Được rồi, chuyện sáng nay tôi sẽ không trách cứ mấy người nữa.
Chút tiền này coi như tôi bồi thường cho những món đồ anh em của tôi mà phá hỏng ở đây."
Ông Bạch mừng rỡ, lập tức nhận lấy, bàn uống rượu ở đây đáng bao nhiêu tiền chứ? Ông ta chạy vặt một tí là kiếm được một triệu, đã thật.
Ông Bạch lại chỉ vào Tào Vỹ đang sợ co rúm ở một bên rồi nói: "Cậu Tần, vậy xử lý bọn nó như thế nào? Cậu nói đi, tôi lập tức làm theo"
Hai cô gái Cao Bình và Tổng Thu Yên thấy vậy, sợ đến nỗi mặt tái mét, không ngờ rằng Tần Minh còn quen biết xã hội đen.
Bọn họ sợ hãi, khẩn cầu nói: "Tần Minh, chúng ta là người quen mà.
Chúng ta còn học chung trường.
Cậu đừng chặt tay chúng tôi.
Cầu xin cậu.
Chúng tôi biết lỗi rồi, tôi nói không suy nghĩ.
Chúng tôi tự vả miệng mình."
Bốp bốp bốp!
Cao Bình và Tống Thu Yên vả miệng nhau, mấy cô gái khác anh không quen cũng vả miệng theo, cả quán bar đều là tiếng bạt tại của bọn họ.
"Tần Minh, bỏ qua cho chúng tôi nhé?" "Xin lỗi, chúng tôi biết lỗi rồi.
Chúng tôi không dám đụng vào cậu nữa." "Hu hu..."
Quả thật mấy cái mệnh lệnh của ông Bạch quá ác, khiến cho mấy cô nàng sợ mất mật.
Tần Minh không hề quan tâm đến mấy người bạn cùng trường nói không suy nghĩ này.
Trái lại anh nhìn sang Triệu Mộng Hoa ở bên cạnh, cô ta vẫn mang vẻ mặt không biểu cảm, dáng vẻ không thèm quan tâm.
Anh thấy có chút kỳ lạ.
Anh nhớ trước đó, sau khi anh phát hiện ra Lý Mộng ngoại tình, anh còn muốn đánh Dương Uy tơi bời.
Lý Mộng vì tiền mà che chở cho Dương Uy.
Nhưng bây giờ, Tào Vỹ gặp xui xẻo, sao cô ta vẫn làm thinh nhỉ?
Anh nhìn dáng vẻ của Triệu Mộng Hoa cũng có chút kỳ lạ nhưng lại không thể nói được là có gì kỳ lạ.
Anh tức giận khua tay, chỉ vào Tào Vỹ nói: "Đập BMW của anh ta cho tôi."
Chẳng mấy chốc, anh Thiết Tử đã dẫn theo mấy người ra bên ngoài đập nát chiếc BMW 7Series của Tào Vỹ.
Tào Vỹ nghe thấy tiếng xe bị đập bên ngoài, vô cùng đau lòng.
Xe mới mua chưa được bao lâu, giá mấy triệu bạc mà đã bị phá hỏng như vậy.
Tần Minh đang nghĩ xem nên xử lý Tào Vỹ này như thế nào thì cảnh sát lại đến.
Mấy người cảnh sát đi vào: "Chúng tôi nhận được báo án, ở đây có người tụ tập gây chuyện."
Tần Minh nhíu mày, có người báo cảnh sát sao?
Vậy cũng tốt, anh giơ tay lên rồi nói: "Cảnh sát, ở đây có người đánh nhau, người này đánh bạn của tôi"
Mấy người cảnh sát đi tới, nhìn qua Tào Vỹ bị đánh đến nỗi rằng chẳng còn, cực kỳ nhếch nhác, nói: "Tôi thấy là anh ta bị người ta đánh đấy chứ?"
Anh Thiết Tử lập tức đứng ra nói giúp cho Tần Minh: "Cảnh sát, chúng tôi làm chứng.
Là cái anh họ Tào này đánh người.
Anh Trần của chúng tôi không liên quan đến chuyện này, anh ấy ngăn cản đánh nhau, chúng tôi đều có thể làm chứng" "Đúng, đều có thể làm chứng" Những đàn em xung quanh rối rít phụ họa theo, đương nhiên lúc này phải nghe anh Tần rồi.
Tần Minh nghiêm túc nói: "Đúng vậy.
Anh cảnh sát, bắt người về đồn thôi."
Trong lòng Tần Minh nghĩ, nhốt Tào Vỹ này lại là tốt nhất, phải phạt từ lỗi nhỏ để không phạm sai lầm lớn.
Nhân cơ hội hắn bị giam lại thì giúp cậu Dũng và Triệu Mộng Hoa một tay.
Mấy người cảnh sát đó có hơi do dự, dường như không có ý định bắt người.
Tần Minh nổi cáu, chẳng lẽ Tào Vỹ này có chống lưng sao?
Anh đang định nổi giận thì sau lưng đột nhiên có cô gái tóc ngắn xinh đẹp mặc một chiếc quần bò, áo phông trắng đi tới, nói: "Tần Minh, đừng tham gia linh tinh, mau về nhà đi."
Tần Minh sững sờ, đây không phải là nữ cảnh sát Tôn Thường Hi