Đêm nay tâm trạng của Tổng Dĩnh rất tốt, trên mặt hiện ra một nụ cười nhẹ rất tự nhiên, kéo tay Tần Minh, giống hệt như một người đẹp vừa cởi mở, hoạt bát vừa đáng yêu, dáng người còn quyến rũ.
Lớp hóa trang của Tần Minh do cô ta tự tay làm có thể nói đã đạt tới mức thay hình đổi dạng, quần áo rộng rãi giấu đi khung xương thô to và cơ bắp của Tần Minh, váy dài lộ rõ cơ thể mảnh mai của Tần Minh, càng có cảm giác của người đẹp cao gầy.
Mà quan trọng nhất là lớp trang điểm trên mặt lại càng đáng kinh ngạc hơn.
Thực sự đã biến thành người khác, cũng do đường nét trên mặt Tần Minh khá cân đối nên phù hợp cho việc ngụy trang.
Anh em của anh Thiết Tử đưa hai cô gái tới một phòng đánh cờ, gặp được Tào Vỹ đang chữa thương ở đó.
Đồng thời Tần Minh thấy được chiếc xe van Honda kia ở tầng dưới, Triệu Mộng Hoa cùng mấy người Trần Mục Linh túm tụm một chỗ vui vẻ nói chuyện phiếm.
Tần Minh xem giờ, thật ra bây giờ mới có hơn tám giờ, nhìn tình cảnh này có vẻ hoạt động đêm nay của Tào Vỹ còn chưa bắt đầu.
Anh em của anh Thiết Tử cúi đầu kh lưng chào hỏi Tào Vỹ: "Anh Tào, đã tìm được hai người đẹp mà anh bảo tìm rồi.
Hai em này đều là cực phẩm phải không? Đều là nhà nghèo, không có tiền, muốn tìm đại gia để sống ngày tháng thoải mái."
Tào Vỹ cười lạnh lùng khinh thường: "Hừ, trên đời này nào có nhiều ngày tháng thoải mái như vậy chứ?"
Hắn liếc Tổng Dĩnh một cái, lông mày khẽ nhếch, lập tức nuốt một ngụm nước miếng, trong ánh mắt hắn hiện rõ sự thấp hèn, nói: "Tiểu Đông Tử làm rất tốt, cô nàng này đúng là một báu vật cực phẩm, cũng khó cho mày có thể tìm được người đẹp như vậy."
Tào Vỹ lại liếc sang Tần Minh đang đóng giả con gái, nhíu mày nói: "Cô em còn lại có trang điểm.
Tẩy trang rồi chắc giảm mất không ít điểm.
Cũng tạm được, vóc dáng khá đấy, dù sao lúc "làm" thấy thoải mái là được rồi."
Tào Vỹ ném ra năm ngàn tệ, nói: "Được rồi, thưởng cho mày, về đi."
Anh em của anh Thiết Tử cầm lấy tiền, lúc đi ngang qua người Tần Minh thì thấp giọng nói: "Em gái, còn lại phải dựa vào các cô rồi.
Chuyện anh Thiết Tử giao, tôi đã làm xong"
Tào Vỹ gọi hai người đến trước mặt, lập tức quay về dáng vẻ của quý ông có văn hóa, hỏi: "Hai người muốn làm quen với vài người giàu có à? Nếu đã do Tiểu Đông giới thiệu thì tôi cũng không thể không nể mặt rồi.
Vừa hay mười giờ đêm nay tôi có một buổi toạ đàm, đều là các doanh nhân tham dự, người giỏi giang gia tài bạc triệu, tuổi trẻ tài cao lại còn đẹp trai cũng không ít.
Sau buổi toạ đàm là tiệc rượu, hai người có thể nắm bắt được cơ hội hay không thì phải xem bản thân các em thôi."
Tần Minh hạ giọng, nói: "Cảm ơn sếp Tào."
Tống Dĩnh cũng thể hiện ra biểu cảm ngây thơ đáng yêu, nói: "Cảm ơn sếp Tào"
Sau khi Tào Vỹ chữa thương xong, hắn gọi các cô gái tập trung vào một chỗ, nói mấy lời nhảm nhí chẳng đầu chẳng đuôi, gì mà mấy anh trai nhà giàu, lại gì mà từng cùng anh Tư Thông ăn cơm, đầu tư lỗ vốn mấy trăm triệu mà chẳng chớp mắt lấy một cái, rồi còn từng ăn cơm với sếp tổng của doanh nghiệp nhà nước các thứ.
Nói chung là tâng bốc tọa đàm của bọn họ lên thành một suất cũng rất khó xin được, ngay cả Mã Vân tới cũng chưa chắc đã nề mặt mà cho vào đâu.
Mấy cô gái như Cao Bình ai nấy đều vô cùng mong đợi, dù sao người ta là người có tiền, có rất nhiều lợi ích, một khi câu được rồi thì nửa đời sau chẳng cần làm việc nữa, không lo ăn uống, cứ coi như tình không bền thì cũng có thể có một khoản phí chia tay.
Triệu Mộng Hoa không có biểu tình gì, dáng vẻ Trần Mục Linh thì nửa tỉnh nửa mê, hình như là buồn ngủ rồi.
Tổng Dĩnh cũng rất phối hợp mà diễn kịch, bày ra vẻ thiếu nữ mơ mộng.
Tào Vỹ khoác lác xong còn nói thêm: "Các em chờ một lát, tôi gọi một chiếc xe lớn hơn chút tới, đến khách sạn thì các em đi ngâm suối nước nóng trước đã, thay quần áo mà tôi đã chuẩn bị cho các em, sau đó cùng tôi đi tham gia toạ đàm."
Tham gia toạ đàm thì tại sao còn phải tắm? Làm cái gì mà lại cần anh phải chuẩn bị quần áo chứ? Chuyện này chẳng phải khiến cho người ta rất nghi ngờ hay sao?
Nhưng mấy cô gái này đều đắm chìm trong ảo tưởng lập tức được làm quen với nhiều người có tiền, đẹp trai, vốn không suy nghĩ nhiều.
Cao Bình lấy đồ trang điểm ra dặm lại, đồng thời nói: "Đàn chị Triệu, may có chị làm mối, chúng em mới có cơ hội được làm quen với con cháu nhà giàu thế này."
Tống Thu Yến cũng không chịu thua kém, nói: "Đúng vậy, một vài tên đàn ông bình thường chỉ muốn chơi không, ngay cả một căn biệt thự cũng không cho, giả vờ có tiền cái gì chứ? Tên Lương Thiếu Dũng cũng thật nực cười, có nhà ở quê thì có tác dụng gì? Thành phố Quảng là thành thị cấp một, chẳng lẽ con gái thành phố