Tần Minh cố ý để Tào Vỹ “bắt được mình, không vì cái gì cả, chỉ là anh muốn lấy lại điện thoại di động của mình.
Bức ảnh mà Nhiếp Hải Đường gửi cho anh vẫn còn nằm ở trong điện thoại di động, cái máy này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với Tân Minh, không thể bỏ được.
Nếu như Tào Vỹ dám vứt đi, anh sẽ không giao Tào Vỹ cho cảnh sát.
Tào Vỹ năm lấy Tần Minh đang mặc đồ phụ nữ đi đến dưới hầm giữ xe, anh ta chỉ xem Tần Minh như một cô gái yếu đuối bình thường, mở cửa xe rồi nhét anh vào bên trong.
Âm, âm, âm, tiếng động cơ nổ vang, Tào Vỹ nhanh chóng lái xe chạy ra khỏi tầng hầm để xe.
Anh ta khoái chỉ cười to: "Lối ra của cái hàm giữ xe này ở rất xa, cảnh sát sẽ không phát hiện ra được.
Nói xong, anh ta còn nhìn sang Tân Minh đang ngồi ở kế bên ghế tài xế không nhịn được mà sờ soạng ngực của Tần Minh một cái, cặp ngực bằng cao su ở dưới quần áo càng trở nên khó phân biệt thật hay là giả.
Tào Vỹ kích thích cười một cách ác độc: “Người đẹp, yên tâm, đi theo anh thì sẽ trở nên nổi tiếng.
Tần Minh cũng cười haha một tiếng.
Xe vừa mới lái ra khỏi hầm giữ xe, bởi vì khách sạn này nằm ở vùng ngoại ô vắng vẻ, hơn nữa lối ra nằm ở nơi rất xa cho nên bị cảnh sát bỏ quên mất.
“Hahaha.” Tào Vỹ haha cười ta: “Muốn bắt tôi? Không có cửa đâu.”
Nhưng mà nụ cười của Tào Vỹ hơi ngừng lại, thay vào đó là sự ngạc nhiên, xe cũng dừng lại.
Bởi vì ở bên ngoài có mười mấy chiếc xe nhỏ cản đường, muốn chặn đường đi của Tào Vỹ, nhưng lại không phải là xe của cảnh sát, tất cả đều là MercedesBenz đắc tiền, đây cũng là đội ngũ ám sát của Tần Minh.
Nhìn thấy một đám người như vậy cản đường thì hàm răng của Tào Vỹ vì sợ mà run rẩy, vội vàng lái xe quay đầu lại, nhưng là phía sau lại có một cái xe máy nhỏ đã ngăn cản đường về của anh ta.
Tần Minh nheo mắt lại, phát hiện người đuổi theo đến chính là Tổng Dĩnh, với tư cách là thư kí theo bên cạnh anh thì Tổng Dĩnh vẫn là người xuất sắc nhất.
Tần Minh lười biếng dựa vào bên cửa sổ, yên lặng chờ thuộc hạ đến cứu anh, Tào Vỹ thì ngược lại sợ run tay, đến cài hộp số cũng không lưu loát được, trạng thái của hai người hình thành sự đối lập cực kỳ rõ ràng.
A Long cất bước chạy nhanh đến, đập vỡ kính một cách bạo lực, mở cửa xe rồi kéo Tào Vỹ ngã ra ngoài.
Mấy tên đàn em cũng nhanh chống nhất Tào Vỹ lên.
Tào Vỹ nhìn thấy mấy người này không phải là cảnh sát thì hoảng sợ la lớn: “Người anh em, đều là người lăn lộn giang hồ, cho tôi một con đường sống đi mà.
Tôi có tiền, mấy người muốn bao nhiêu? Tha cho tôi đi!”
Olmei cầm một cái máy quẹt thẻ đến: “Được đó, tay chân của anh mỗi cái một trăm triệu, cái đầu là hai trăm triệu, tim, gan, lá lách, phổi, thận mỗi cái năm mươi triệu, tai, mắt, mũi miệng mỗi cái mười triệu, anh quẹt thẻ hay là trả tiền mặt đây?"
Tào Vỹ thấy Olmei coi anh ta như thịt heo mà bán thì hai chân sợ hãi đến nhũn ra, đứng cũng không vững nữa, bị dọa sợ đến nỗi ngất xỉu.
Tào Vỹ vội vàng móc túi lấy ra một tấm thẻ, cầu xin nói: “Tôi chỉ có hai tỷ thôi, cầu xin mấy người tha cho tôi đi.
Mọi người nhìn về phía Tần Minh, xem có thể tha cho Tào Vỹ hay không, chuyện nãy bọn họ không có quyền quyết định.
Tào Vỹ sửng sốt, tại sao mấy người này lại phải nghe ý của người đẹp bị anh lừa đến để ngủ vậy?
Nhưng sau một lúc bận rộn, Tần Minh đã thay quần áo xong dưới sự giúp đỡ của Tổng Dĩnh, mặc lại quần áo của nam, Tần Minh cũng tháo tóc giả xuống, còn ném nó đi, vẻ mặt buồn cười nhìn Tào Vỹ.
Tần Minh vui mừng nói: "Hahaha, tổng giám đốc Tào, đúng là trùng hợp thật
Vẻ mặt của Tào Vỹ cứng đờ lại, anh ta nhìn thấy Tần Minh lấy ra một bộ ngực cao su thì trợn mắt há mồm, chuyện này, đây thật ra lại là một người đàn ông? Anh đã dùng bộ ngực giả sao? “Qe!” Tào Vỹ nhớ lại mà buồn nôn, anh ta vậy mà lại có thể sờ cái mông của Tần Minh, còn định tối nay sẽ chơi roi da, nến nhỏ với cô gái này, hóa ra lại là một thằng đàn ông.
Tần Minh nói: “Tổng giám đốc Tào, không phải anh nói tôi không được mặt dày mà xen vào chuyện của anh sao? Không phải anh nói chỉ cần một cú điện thoại của anh là có thể xử lý tôi sao?”
Vẻ mặt của Tào Vỹ như đưa đám nói: “Anh bạn Tần Minh, chuyện này, đây chỉ là sự hiểu lầm, là tôi có mắt không biết thái sơn, tôi có mắt không tròng, tôi xin lỗi anh, tôi quỳ xuống trước anh, tôi dập đầu xin lỗi anh, anh chính là bố của tôi, anh chính là ông nội của tôi
Ầm ầm, ầm, Tào Vỹ ra sức đập đầu, không có chút tự trọng nào cả, chỉ mong còn sống.
Tần Minh không có trả lời trực tiếp mà lạnh lùng cười nói: “Anh lấy điện thoại của tôi có đúng không?”
Tào Vỹ vội vàng nói: “Tất cả để ở trong cấp xe phía sau, tôi có muốn cũng vô dụng, anh bạn Tần Minh, cầu xin anh, anh rộng lượng, không nên chấp nhất với kẻ thiếu hiểu biết như tôi, cầu xin anh, phía trên tôi còn có mẹ già tám mươi tuổi, ở dưới còn có con nhỏ, tôi không muốn chết huhuhu...
Tào Vỹ vừa cầu xin tha thứ vừa khóc lóc, vô cùng thảm thiết, vô cùng hèn mọn.
Tổng Dĩnh sau khi nghe xong đi tìm kiếm ngay lập tức, nhanh chóng tìm được, Tần Minh mở màn hình chiếc điện thoại Huawei ngàn tệ lên, thấy được Nhiếp Hải Đường tay chống cằm, ngồi ở trên bàn của kí túc xá, mỉm cười đón nắng chiều, vô cùng xinh đẹp.
Tần Minh lấy được điện thoại di động cho nên tâm trạng rất tốt nói: "Được rồi, chuyển tiền qua đi, có thể tha mạng cho anh.
“Tôi