Để làm nổi bật dịch vụ ăn uống đẳng cấp và đồng bộ, Tần Minh bảo Thích Minh Huy mở một số chuỗi cửa hàng đang được sinh viên ưa chuộng bên cạnh siêu thị Triều Dương.
Ví dụ như Starbucks, Gong Cha, bánh ngọt Bassam, tôm hùm đất cay, gà rán...
Tiền thuê các cửa hàng ăn uống này cũng là một trong những khoản thu nhập của siêu thị.
Sau này, Tần Triều Dương là một ông chủ hợp cách.
Trái ngược với siêu thị Triều Dương đắt khách, siêu thị nhỏ nhà Triệu Phú Quý vắng tanh vắng ngắt, không có một ai, quy mô và dịch vụ bị áp đảo.
Mẹ của Triệu Phú Quý ngồi trước cửa, không giấu được vẻ ghen ghét.
Tần Minh thản nhiên cười khẩy.
Không thể trách anh được, điều kiện tài chính cho phép, cá lớn nuốt cá bé.
Anh quá yếu, không thể trách chúng tôi quá mạnh.
Trần Mục Linh hết sức ngạc nhiên khi thấy ở đây có nhiều cửa hàng mới: "Con đường này mở nhiều cửa hàng từ khi nào thế?"
Tần Minh trả lời: "Hôm qua.
Chủ tịch thành phố đến cắt băng khánh thành, siêu thị này oai nhỉ?"
Trần Mục Linh giật mình: "Tạm được.
Chuyện này liên quan đến cậu à?"
Tần Minh không nói rõ, cũng không giận.
Anh cười ha hả: "Không liên quan.
Mặt Trần Mục Linh lạnh như tiền: "Vậy thì tại sao cậu lại vui thế? Cứ như là nhà cậu mở ấy.
Nói đi, cậu muốn ăn gì?"
Tần Minh chỉ vào nhà hàng tôm hùm đất cay: "Nghe nói đồ ăn của chuỗi cửa hàng này rất ngon, vào thử đi!"
Trần Mục Linh không có ý kiến gì, dù sao cô ta cũng mời Tần Minh ăn cơm để cảm ơn.
Hai người vừa mới ngồi xuống đã bị nhận ra.
"Ôi chao, đây chẳng phải là Trần Mục Linh của học viện kinh doanh sao? Nghe nói Nhiếp Hải Đường và Bạch Ngọc Thuần đã chuyển trường, hoa khôi trường Đại học Công nghệ kỹ thuật chúng ta thảm thật đấy!
Xinh đẹp nghiêng nước nghiên thành, muốn hồng nghìn tía, nhưng cả hai đều bị Tần Minh ám, chuyển trường cả rồi.
May mà người đẹp Trần của chúng ta vẫn giữ mình, không kết bạn với trai đều...!Ở?" "Người anh em, cậu không nhìn nhầm đâu.
Người bên cạnh Trần Mục Linh là Tần Minh người nổi tiếng của trường mình, gã đàn ông cặn bã nhất trên diễn đàn trường" "Trời a...!Tôi viết chín mươi chín bức thư tình cho Trần Mục Linh, cô ấy trả lại hết.
Tôi tặng chín mươi chín bông hồng, cô ấy cũng không nhận.
Tôi đẹp trai thế này mà cô ấy không thích.
Tên Tần Minh kia dựa vào đâu, dựa vào đâu chứ...!“Thư tình với hoa hồng gì cơ? Trước đây, cậu ẩm nhà giàu Tào Cảnh Thành trường mình thẳng thừng tuyên bố tặng cô ấy một chiếc Maserati, vậy mà cô ấy không gật đầu." "Tào Cảnh Thành tranh giành Bạch Ngọc Thuần với Tần Minh, kết quả bị thua.
Hình như hồi nghỉ hè cậu ta gặp chuyện gì đó, phải nghỉ học." "Đệt.
Không ngờ nữ thần mà tôi thầm mến hai năm lại bị Tần Minh làm khổ?" "Đúng là ông trời không có mắt, hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Trước kia, ngày nào tôi cũng trông thấy cậu ta đi giao đồ ăn, năm nào cậu ta cũng giành học bổng.
Tôi còn tưởng cậu ta là thanh niên tốt vừa học vừa làm, kết quả là cậu ta dụ dỗ Nhiếp Hải Đường, bắt đầu phất lên, trở nên xấu xa.
"Thôi xong, ba nữ thần xinh nhất trường mình đều bị cậu ta hại!" "He, cánh đàn ông thần kinh thô các cậu không học người ta cách tán gái à? Nữ thần chẳng phải là con gái sao? Không tán gái lại đi mắng người khác?" "Nói cứ như cậu hiểu lắm ấy! Cậu có kinh nghiệm truyền dạy không?" "Ha ha, nói hay lắm! Nữ thần cũng là con gái, giống như hạt cát vậy.
Cậu nắm thế nào cũng sẽ chảy hết, nhưng nếu cậu làm cô ấy ướt thì muốn xếp hình kiểu gì là tùy cậu, đúng không?" "Đậu xanh, cậu đang ám chỉ nữ thần của chúng ta đã mất trinh hả? Đệt! Tần Minh, chúng ta không đội trời chung!"
Trong phòng ăn có không ít sinh viên cùng trường, lời ong tiếng ve.
Dù sao Tần Minh cũng là người nổi tiếng trên diễn đàn trường, được nhắc đến suốt ngày.
Nhưng anh rất ít lên diễn đàn trường, cũng không để
Những người thân thiết với anh đều tin anh, người không thân với anh thì anh không quan tâm.
Vì vậy, Tần Minh không để ý chuyện mình bị bôi nhọ thành trai đều.
Sau này ra ngoài xã hội, tất cả sẽ khác.
Mọi chuyện xảy ra trong trường khác hẳn ngoài xã hội.
Xã hội nhìn vào địa vị xã hội của bạn, bạn càng cặn bã thì càng được hâm mộ.
Trần Mục Linh nhìn trộm Tần Minh, hỏi ý kiến: "Hay là chúng ta đổi chỗ nhé? Ở đây lắm drama ghê!"
Tần Minh không ngờ Trần Mục Linh lại quan tâm đến cảm nhận của mình.
Anh lắc đầu: "Không sao, ở đâu cũng thế cả thôi.
Tôi không quản được miệng của người khác, cứ kệ cho bọn họ nói."
Nghe Tần Minh nói vậy, Trần Mục Linh cảm thấy anh chín chắn, thiện cảm tăng vọt.
Cô ta gật đầu: "Bọn họ không hiểu cậu, ghen ghét cậu."
Hai người tìm chỗ ngồi xuống.
Không ít sinh viên nam cùng trường kêu rên, cảm thấy hết hy vọng, bắt đầu mắng Trần Mục Linh bị mù, sao lại thích Tần Minh.
Lúc này, trong nhà hàng còn có các sinh viên khác,