Tần Minh thực sự chán nản, những người này mắt cao hơn đầu, thái độ kiêu ngạo, thường được gọi là kẻ nịnh hót.
Bởi vì anh nghèo nên vô duyên vô cớ bị lấy ra chế giễu để làm nền cho sự ưu việt của bọn họ?
Anh đang định đốp lại thì bà cụ Mộc đang nhàn nhã uống trà ở bên cạnh kéo anh lại, ra hiệu cho anh uống trà, tạm thời đừng nổi nóng.
Tần Minh suy nghĩ một chút, thôi đừng cãi nhau, cho nhà họ Mộc một chút thể diện.
Đợi chút nữa Mộc Hạo quay lại thì túm lấy ông ta nói rõ sự việc, sau đó sẽ rời khỏi đây.
Anh không thèm cãi nhau với những người không có tố chất này, tránh bôi nhọ thân phận của mình.
Hứa Thục Lan nói: "Mặc dù Tiểu Tần xuất thân từ nông dân, nhưng Tiểu Tần lợi hại lắm.
Lần trước, hai anh trai của Mộc Hạo muốn tạo phản, lừa đảo tiền và cổ phần của công ty, đến cả Chiêu Dương còn bị lừa, may mà Tiểu Tần báo cảnh sát và bắt bọn họ lại."
Hứa Huống cười ha ha, khinh thường nói: "Cô Hứa ơi, ai mà chẳng biết gọi cảnh sát? Người có tay là gọi được.
Tuy nhiên, ít ra điều đó chứng tỏ anh ta vẫn trung thành với nhà họ Mộc.
Cũng đúng thôi, hưởng thụ cuộc sống của nhà giàu rồi, có đánh chết anh ta cũng không quay về cuộc sống nghèo khổ nhưtrước được."
Cái sự tự cao nghĩ mình là thượng đẳng này của Hửa Huống khiến người nghe rất khó chịu.
Rõ ràng là hằn đang cười nhạo người khác nhưng vẫn nói không có ý cười nhạo, quá đảng hơn nữa là còn đang ở trong nhà của người khác.
Bác hai cũng không cho Tần Minh chút mặt mũi nào, nói: "Mộc Hạo vẫn còn mê tín quá.
Giờ là thời đại nào rồi, ai cũng tin tưởng vào khoa học.
Nhìn đôi vợ chồng trẻ này đi, vừa mới kết hôn không bao lâu đã chia tay rồi, chẳng phải Mộc Tiêu Kiều đang chống cự sao?"
Hứa Thục Lan nói: "Làm gì có chuyện đó, quan hệ của hai đứa rất tốt.
Tiêu Kiều đến Bắc Kinh thành lập một công ty là vì muốn vươn ra quốc tế.
Dù gì thì con bé cũng kinh doanh thương hiệu xa xỉ, muốn kết nối với nước ngoài để phát triển lớn hơn."
Bác cả khen ngợi: "Cháu họ có năng lực thật, vừa ra trường đã không dựa dẫm vào gia đình, mà tự kinh doanh, còn phát triển rất tốt.
Không giống đứa con không nên thân của anh, tốt nghiệp rồi vẫn còn ăn bám, cũng không đi tìm việc, làm anh tức chết."
Nói xong, ông ta nhìn một cô gái đeo kính thời trang trong số đó bằng ánh mắt mong đợi.Cô gái kia cũng nóng tính, tức giận nói: "Ba nói con làm cái gì? So với ai không so, suốt ngày so sánh con với chị họ, ít nhất con sẽ không tìm một người chồng ở rể làm ba ghê tởm đúng không? Những bạn trai mà con quen đều là con nhà giàu có, trình độ học vấn cũng cao.
Con sẽ không tìm mấy tên rẻ rách nghèo nàn đầu, sau này cũng không cần ba nuôi con."
Bác cả nói: "Nhìn con đi, chỉ biết hưởng thụ.
Con định khi nào thì dẫn cái cậu Triệu của gia tộc kim cương mà lần trước con quen về cho mọi người xem một chút?"
Hứa Thục Lan sợ hãi kêu lên: "Ồ, Uyển Nhi quen biết cậu chủ nhà họ Triệu hả? Cậu ta là con một đấy, lợi hại thật."
Hứa Uyển Nhi đắc ý nói: "Đúng vậy, người ta còn là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp ở đại học Cambridge, có khối tài sản hơn chục tỷ, đang theo đuổi cháu nhưng cháu vẫn còn rất nhiều lựa chọn.
Người đàn ông của cháu không thể là một nông dân được, lại càng không thể vừa nghèo vừa chua ngoa như anh rể.
Về mặt này thì chị họ không bằng cháu rồi.”
Tần Minh không nổi giận đã là có khí phách lắm rồi, cảm thấy đây không phải là nhà của mình, nên cho người ta một chút mặt mũi.
Nhưng gia đình này bị gì thế? Coi thường nông dân hay là thế nào? Có cần dùng Tần Minh làm tài liệu tiêu cực để giáo dục con cáikhông? Ông đây động chạm gì đến các người à?
Hứa Thục Lan cười lúng túng và nói: "Mặc dù xuất thân của Tiểu Tần hơi nghèo khó, nhưng thành tích của cậu ta rất tốt.
Cậu ta là sinh viên đạt thành tích cao của đại học công nghệ, năm nào cũng được nhận học bổng "
Bác hai cười: "Học bổng thì được bao nhiêu tiền cơ chứ? Còn không bằng bọn anh kinh doanh, mấy phút là kiếm được thôi.
Bọn anh toàn xuất khẩu ra nước ngoài bằng container, hơn ba mươi container, mỗi ngày bán được hàng triệu."
Vợ bác hai nhìn con gái mình, nói: "Con gái, con thấy chưa? Kén chồng phải kén cho kỹ, con còn nói mẹ thường xuyên can thiệp vào chuyện yêu đương của con, nhưng chẳng phải chuyện gia đình của chị họ con vẫn do ba mẹ quyết định hết sao? Anh rể và chị họ của con cũng không quen biết nhau, nhưng vì tử vi hợp nhau mà lấy nhau.
Mẹ bảo con hẹn hò với quý tử nhà họ Tần, con vẫn không vừa lòng hả?"
Cô gái con nhà bác hai lại khá là đơn thuần, cô ta khó chịu nói: "Mẹ, mẹ nói con làm gì vậy? Mẹ cũng muốn ép con lấy một tên rác rưởi đến ở rể như cô Hứa sao? Con chết cho mẹ vừa lòng."
Tần Minh không hài lòng, mẹ nhà cô, cô đang chửi tôi là tên rác rưởi đấy à?Vợ bác hai cũng không hài lòng: "Cái con bé này, con nhà họ Tần mà