Khi Tân Minh đặt khấu súng lục lên trán, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng thanh nói: "Đừng mà!"
Gần như tất cả những người đang có mặt ở đây đều hét lên một cách lo lắng.
Mặc dù không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này, nhưng Tân Minh là người thừa kế mà Thường Hồng Hi chỉ định, bọn họ rất không phục và coi thường nên mới ra oai phủ đầu với anh.
Nhưng nếu Tân Minh thật sự gặp chuyện bất trắc thì bọn họ cũng không giải thích được với Thường Hồng Hi.
Dầu sao họ cũng có suy đoán rằng Tân Minh là con riêng của Thường Hồng Hi.
Tống Dĩnh lại càng sợ hãi hơn, cô ta lao tới, nắm chặt tay Tân Minh, hoảng sợ đến mức nói lắp: "Cậu chủ, làm vậy vì họ không đáng đâu, cậu chủ, đừng mà." Đọc truyện ngôn tình hay tại N hayh o.
com | N h ảy*hố truyện full
Tống Dĩnh lại hung tợn quay đầu nhìn những người trong đội thợ săn, tức giận quát: "Đám vô dụng các người, xem việc tốt mà các người đã làm đi, các người còn có mặt mũi ở lại Hoàn Vũ à? Thường ngày ông chủ đối xử với các người không tệ, đây là cách mà các người báo đáp sao? Bức tử người thừa kế hả?"
Mấy người Hiên Viên Vũ bị mắng đến nỗi không có cơ hội đáp trả, họ cũng không muốn mà!
Làm sao họ biết Tân Minh lại to gan, còn chơi lớn đến thế? Không phải cậu ta còn là học sinh sao? Có học sinh nào bạo gan như vậy?
Bây giờ họ hối hận lắm rồi, nếu biết trước thì đã ngoan ngoãn nghe theo, có lẽ tình hình sẽ không quá tệ, hôm nay mà xảy ra thương vong thì tương lai họ sẽ rất khó khăn.
Hiên Viên Vũ bước tới định chịu thua, hy vọng chuyện này sẽ kết thúc tại đây.
Tân Minh cướp lời nói trước: "Thế nào? Không có gan à? Ha ha...!đánh không lại, lá gan cũng chẳng bằng, tôi không hiểu các người lấy gì để ra oai với tỏi? Dựa vào việc các người đã đi làm mấy chục năm sao? Cậy già lên mặt à?"
Mọi người đều im lặng, cuối cùng họ cũng biết Tân Minh là người như thế nào, anh thuộc kiểu đàn ông khi trở nên tàn nhẫn thì ngay cả mạng sống của mình cũng chẳng cần.
Tính cách của Tân Minh hoàn toàn khác với ba người con trai và hai người con gái khác của Thường Hồng Hi.
Hôm nay họ thất lễ với Tân Minh, giở trò với anh.
Mà cách ứng phó của Tân Minh lại không nhẹ nhàng chút nào, càng không có chỗ cho sự thương lượng, lấy đá chọi đá, chọi đến nỗi đầu họ đầy u cục.
Tân Minh giãy khỏi tay Tống Dĩnh, bước tới trước mặt Kim Tiền Báo rồi nói: "Tất cả im miệng, hôm nay tôi nói gì là thế đó, lời tôi nói chính là mệnh lệnh, ai làm trái mệnh lệnh của tôi thì lập tức cút đi.
Kim Tiền Báo, tên đã lên dây không thể quay lại, không phái anh nói trên đời này anh là người to gan nhất sao? Anh có dám chơi trò cò quay Nga cược mạng không?"
Kim Tiền Báo nuốt nước bọt, anh ta thề đây là thời khắc căng thẳng nhất cuộc đời mình.
Kim Tiền Báo lau mô hôi trên trán, quay đầu nhìn những anh em khác trong đội thợ săn rồi kiên trì đáp: "Cậu chủ, Kim Tiền Báo tôi phục rồi.
Tôi biết cơn giận của cậu chủ hôm nay khó mà nguôi được, tòi sẽ chơi cùng cậu.
Nếu cậu chủ không còn thì tôi sẽ lấy mạng đổi mạng.
Nếu tôi đi rồi, mong rằng cậu chủ có thể tha thứ cho mấy người óng Hiên, ban đầu mọi người chỉ là không hiểu rõ về cậu, muốn kiểm tra năng lực của cậu mà thôi.
Bây giờ chúng tôi đều biết cậu chủ mạnh hơn tất cả chúng tôi rồi."
"Hờ, anh đang muốn làm anh hùng à? Vậy sao lúc đầu anh không thành thật? Đến khi súng dí lên trán rồi mới biết thành thật hả?" Tân Minh nhếch mòi: "Nhưng người tỏi cần, cho dù kẻ thù có dí súng lên trán cũng phải hiếu mạng mình thuộc về ai."
Lời vừa dứt, đột nhiên anh bóp cò, nhưng là một tiếng "cạch", không có đạn.
"Phịch", mười mấy người lập tức sợ hãi ngồi thụp xuống đất, Tống Dĩnh giật mình, chỉ sợ nghe thấy tiếng súng.
Tân Minh đưa khẩu súng cho Kim Tiền Báo.
Kim Tiền Báo nuốt nước bọt, nhận lấy súng rồi chĩa vào đầu mình, nheo mắt bóp cò.
"Cạch" một tiếng, cũng không có đạn.
"Phù..." Người Kim Tiền Báo run lên, anh ta sợ đến độ hai chân run rẩy, trán lấm tấm mồ hỏi, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm.
Tân Minh cầm lại súng lục chĩa vào đầu mình, anh vẫn bình tĩnh nói: "Kim Tiền Báo, anh tưởng tôi không biết trong lòng anh vẫn không phục sao? Anh cảm thấy mấy người các anh đều là chiến sĩ có kinh nghiệm lâu năm ngoài sa trường nên coi thường tỏi, một cậu chủ quen sống trong nhung lụa từ trên trời đột nhiên rơi xuống, không xứng đế dẫn dắt mọi người, đúng không?"
Kim Tiền Báo vội nói: "Không, không, không, cậu chủ, cậu hiếu lầm roi...!A!"
Tân Minh đột nhiên bóp cò lần nữa, Kim Tiền Báo sợ đến mức còn chưa nói xong đã hét lên, vô thức ngửa người về sau.
Nhưng "cạch" một tiếng, vẫn không có đạn.
Tân Minh hờ hững đưa khẩu súng qua.
Lòng bàn tay, mu bàn tay Kim Tiền Báo đẫm mồ hôi, anh ta run rẩy nhận lấy khấu súng lục, không còn dám nhìn anh nữa.
Anh ta chưa bao giờ thấy người nào đối mặt với cái chết mà vẫn có thế bình