Trong tiềm thức, Tần Minh vẫn không tin Trương Toàn Chân lắm, gì mà "tôi bấm ngón tay bói toán sẽ biết cậu sẽ xảy ra chuyện gì".
Tuy nhiên, anh bắt đầu cảm thấy ông ta có bản lĩnh.
ít nhất thì ông ta đã giải thích tại sao Tần Minh đột nhiên mất khống chế, nổi phản ứng mãnh liệt trước cô gái mình hoàn toàn không có hứng thú.
Thì ra là do trùng độc trong người anh tác oai tác quái.
Tần Minh nhìn Triệu Vũ Hân nóng hầm hập trên giường: "Đạo trưởng, ông không thể thấy chết mà không cứu! Tôi và cô ấy đều vô tôi mà!"
Trương Toàn Chân nở nụ cười bí ẩn: "Cứu cũng được thôi, nhưng tôi là thầy bói không lừa già dối trẻ, giá cả rõ ràng, ít nhiều gì cũng phải thu ít phí."
Tần Minh thấy ông ta đòi tiền, bèn nói: "Đạo trưởng hãy ra giá đi."
Trương Toàn Chân chìa tay: "Không nhiều, cậu Tần nợ tôi một ân tình là đủ rồi."
Có câu "nợ tiền dễ trả, nợ ơn khó đáp án tình này không thể đong đếm bằng tiền.
Tần Minh nhưởng mày, có phần bất mãn: "Đạo trưởng đang ép buộc tôi, dùng mạng người để uy hiếp tôi đó.
Được thôi, cứu người quan trọng hơn, tôi nợ ông.
Mong đạo trưởng mau chóng cứu người!"
Trương Toàn Chân nhìn Tần Minh với vẻ khen ngợi, sau đó cười híp mắt bảo: "Chậc chậc chậc, cậu Tần hiểu lầm tôi rồi.
Cho dù tôi không ra tay, cô gái này cũng không mất mạng.
Tôi chỉ nói là có lẽ cô ấy sẽ bị thương chứ không bảo cô ấy nhất định sẽ chết.
Mong cậu hãy hiểu rõ lời tôi nói." "Đậu xanh rau má! Tên đạo sĩ chết tiệt này, ông bẫy tôi hả?" Tần Minh ngớ người, sau đó đứng bật dậy, xông đến quầy rượu lấy dao định dọa lão già xấu xa này.
Trương Toàn Chân vội trưng ra bộ mặt cười “Bình tĩnh nào, cậu Tân đừng kích động, giết người là phạm pháp đó.
Tôi có ép buộc cậu đâu, tự cậu hiểu lầm ý tôi mà, đầu liên quan gì tới tôi."
Tần Minh kề dao vào cổ Trương Toàn Chân mà mắng: "Ông còn chối hả? Ông bẫy tôi thì đừng trách tôi ác.
Thôi, mau cứu người trước đã."
Trương Toàn Chân vẫn tươi cười: "Ha ha, cậu Tần đi lấy một gáo nước lạnh đến đây."
Tần Minh lập tức làm theo.
Anh vừa mới rời đi, Trương Toàn Chân lập tức chăm chú quan sát Triệu Vũ Hân và kiểm tra động mạch ở cổ cô ta, sau đó lấy một viên thuốc đen sì trong chiếc túi mà ông ta luôn mang theo rồi cho cô ta uống.
Khi Tần Minh trở về, Trương Toàn Chân nói: "Cậu dùng khăn lạnh lau khắp toàn thân cô Triệu là được."
Tần Minh sững sờ: "Thế thôi hả?"
Trương Toàn Chân đáp: "Thế thôi.
À, việc trái lễ chớ xem.
Tôi tránh trước đây"
Tần Minh nhìn ông ta bằng ánh mắt oán hận.
Thì ra chỉ cần dùng nước lạnh lau toàn thân là được, không có gì khó khăn.
Tự dưng tên đạo sĩ chết tiệt này lừa anh nợ một ân tình.
Tần Minh hết cách, đành gọi điện nhờ Tống Dĩnh xử lý.
Sau khi Triệu Vũ Hân tỉnh lại, anh xin lỗi và bồi thường, sau đó cũng đi ra ngoài.
Anh trở lại tầng tám mươi tám theo Trương Toàn Chân.
Lão già chết tiệt kia đang nằm cạnh quầy bar bằng kính ngắm cảnh đêm ở cao ốc.
Tần Minh đi tới ngồi xuống.
Anh mở lời: "Hình như đạo trưởng rất am hiểu mấy loại trùng độc chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết."
Trương Toàn Chân đáp lời: "Trùng độc không phải sự tưởng tượng vô căn cứ, nó là một loài trùng hiếm.
Con người thời nay cho rằng trùng độc là thứ không có thật, không khoa học, nhưng ai có cơ hội nghiên cứu chúng chứ? Đó là tuyệt kĩ gia truyền nhà người ta đó.
Thời cổ đại, trùng độc có rất nhiều công dụng, góp phần vào việc chữa bệnh cứu người, chữa trị các bệnh nan y, hạ độc quý tộc, nô dịch thuộc hạ"
Tần Minh hỏi tiếp: "Hiện giờ trong người tôi có trùng độc, nếu trùng cái xuất hiện thì tôi không đỡ nổi.
Đạo trưởng có cách nào loại bỏ trùng độc ra khỏi cơ thể tôi không? Tôi cắt hậu tạ.
"Tất nhiên là tôi có cách." Trương Toàn Chân nói: "Không phải tôi khoe tài đầu, trên khắp Hoa Hạ, số người có thể giải trùng độc cho cậu mà không làm tổn thương đến cơ thể cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay"
Tần Minh cảm thấy đạo sĩ Trương càng thần bí hơn, anh tin chắc đối phương không phải người bình thường.
Anh ngồi ngay ngắn, nói rất chân thành: "Xin đạo trưởng Trương hãy giúp tôi lần này."
Trương Toàn Chân lên tiếng: "Thường thì có hai cách.
Cách thứ nhất là cưỡng chế lôi trùng ra, cách này khá có hại cho sức khỏe, phải nằm liệt giường nghỉ ngơi một thời gian.
Cách thứ hai là tự cậu loại bỏ trùng, nhưng cậu phải tập luyện một loại võ thuật"
Tần Minh nghe xong lại hỏi tiếp: "Tôi không thích cách thứ nhất, cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Tập võ hả? Loại võ xuất hiện trong phim ảnh ư?"
Trương Toàn Chân lắc đầu: "Trong phim ảnh là võ công, tôi