Tần Minh dẫn Mộc Tiêu Kiều về khách sạn của tập đoàn, tạm thời để cho cô ta và Mộc Tư Thuần ở chung với nhau đã.
Tần Minh đi tới căn phòng nhỏ tối tăm năm riêng rẽ, hỏi: "Tất Nguyên, chúng đã khai ra lý do bắt cóc Trương Hiến Dân chưa? Anh còn hỏi được gì nữa không?"
Tất Nguyên cười to: "Ha ha ha, tôi dọa vài câu là chúng khai ra hết, còn chưa dùng tới dụng cụ đầu.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt.
Chúng khai nhà họ Lâm xảy ra chút biến cố lớn nên cần rất nhiều tiền.
Chúng vốn có quen biết với Trương Hiến Dân nên muốn sếp Trương “thụt két" của tập đoàn, kết quả anh ta không chịu nên chúng mới bắt cóc" "Lâm Triều Phong kia trông hơi giống sếp Trương, dáng người cũng tương tự, trước kia hai người còn là bạn tốt.
Người chủ yếu “thụt két” tài chính của tập đoàn chính là gã.
Hơn một tuần, gã đã lấy của tập đoàn hơn năm mươi triệu rồi."
Tần Minh gật đầu hỏi: "Anh có hỏi được nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì không?"
Tất Nguyên trả lời: "Chúng bảo không biết, chỉ nói là người trong tộc phía trên truyền ra tin tức, ai có thể kiếm được tiền thì sẽ viết tên vào từ đường của tổ tiên.
Bình thường chỉ có con trai người trong tộc chính của nhà họ Lâm mới có tư cách được viết tên vào từ đường tổ tiên."
Lời hai người trong gia tộc nhà họ Lâm này nói đã chứng minh mục đích trước đây Lâm Vũ Nhu đi tới thành phố Hải xem mắt cậu ẩm nhà ông Tần là vì tiền.
Nói gì thì nhà họ Lâm cũng là gia đình quyền quý lớn, không ngờ lại thiếu tiền đến tình trạng này à?
Bọn họ không thể mượn bạn hay vay ngân hàng được sao?
Tần Minh không biết được tình hình cụ thể trong đó nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ hỏi: "Anh hỏi chúng xem phải làm sao mới gặp được chủ nhà họ Lâm?"
Tất Nguyên nói: "Tôi hỏi thì chúng nói địa vị của chúng ở trong nhà họ Lâm quá thấp nên không biết, chỉ biết người đang quản lý nhà họ Lâm là Lâm Viễn Vọng.
Tôi đã điều tra về người này.
Hắn ta là chủ tịch tập đoàn du lịch Thịnh Huy của Lâm Thị, công ty nằm ở thành phố Đại Dung.
Tôi đã phải người đi hỏi thăm nhưng không gặp được, mọi vụ kinh doanh đều do Phó chủ tịch giải quyết thay.
Phó chủ tịch này lại không phải là người trong gia tộc Lâm thị." "Lâm Viễn Vọng..." Tần Minh thì thầm nhắc lại rồi nói: "Anh tiếp tục cho người theo dõi tập đoàn du lịch Thịnh Huy của Lâm Thị, một khi phát hiện ra Lâm Viễn Vọng thì bắt trước nói sau.
Tất Nguyên nhận lệnh lập tức đi làm.
Bên phía Tần Minh có thu hoạch và cũng có mục tiêu, bước tiếp theo của kế hoạch cũng được triển khai rất tốt.
Tần Minh đi tới phòng của hai chị em Mộc Tiêu Kiều và định gõ cửa, chợt trong khách sạn vang lên tiếng chuông báo cháy: "Reng reng reng!"
Chuông báo cháy bất ngờ vang lên, còn có khỏi đặc kèm theo mùi cỏ khô bị đốt cháy không biết từ đâu nhanh chóng tràn ngập cả khách sạn.
Các bảo vệ trong khách sạn lập tức hành động, chạy đi sơ tán các vị khách.
Nơi đây lập tức hỗn loạn.
Nhưng Tần Minh lại nhíu mày.
Khách sạn báo cháy nhưng mùi không đúng, sao có thể là mùi cỏ khô cháy được? Chẳng lẽ không phải là mùi nhựa cháy khét à?
Đây là có người cố ý châm lửa gây ra hỗn loạn!
Cốc cốc cốc, Tần Minh cố gõ mạnh vào cửa và kêu lên: "Mộc Tiêu Kiều, Mộc Tư Thuần, các cô có trong phòng không? Nếu có thì các cô nhớ ở trong đó đừng ra ngoài." "Ở đây có mùi rất nồng, chắc là kẻ phụ tình kia" Sau đó, Tần Minh nghe được một giọng nữ tinh vang lên.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt từ cuối hành lang đi ra, nhìn Tần Minh nói với vẻ căm thù: "Không ngờ tôi còn có thể nhìn thấy kẻ bạc tình nhà ông.
Ông cần thận suy nghĩ xem ông đã phụ bạc cô gái nào trong Lâm thị chúng tôi? Không ngờ ông còn dám tới Tương Tây."
Tần Minh thoảng chấn động.
Anh nhận ra, cô gái mặc váy vàng trước mặt này chẳng phải là Lâm Vũ Nhu đã bỏ trùng độc cho anh sao?
Sở dĩ đối phương không nhận ra Tần Minh là vì anh vô cùng nhanh trí, ban đầu đã hóa trang thành một ông chú trung niên mới không bị phát hiện ra.
Tần Minh nhìn hai người đàn ông da ngăm đen bên cạnh Lâm Vũ Nhu.
Xem ra chúng chắc là những tên côn đồ chuyên đi đánh nhau.
Tần Minh nhìn thấy đám côn đồ của đối phương thì thầm rùng mình: "Không ổn rồi.
A Long đi chuẩn bị người và trang bị, Tất Nguyên bố trí người theo dõi công ty của Lâm Viễn Vọng, bên cạnh mình đúng lúc không có ai."
Lâm Vũ Nhu chỉ vào Tần Minh nói: “Các anh đi đánh ông ta một trận lên thân cho tôi.
Hai tên côn đồ nhếch miệng cười dữ tợn, siết chặt nắm đấm nói: "Quả nhiên là mùi rất nồng.
Thằng con hoang, có phải mày tới lừa tình cảm rồi bội tình bạc nghĩa với cô gái nào