Cảm giác tê ngứa nhanh chóng lan ra từ viết thương trên cánh tay.
Trong lòng Tần Minh cũng hơi hoảng sợ, lúc nhỏ anh ở quê cũng từng chơi với rất nhiều rắn nhưng chúng đều không có nọc độc, rõ ràng con rắn cắn anh là rắn độc.
A Long lập tức cấp cứu, buộc mạch máu ở cánh tay Tần Minh, tránh để độc tổ lan nhanh đồng thời lau sạch vết thương cho Tần Minh.
Tất Nguyên nhanh chóng xác nhận xem đây loại rắn độc gì, đồng thời chọn huyết thanh kháng nọc độc rắn.
“Đây là rắn gì?” Tất Nguyên quan sát một lúc rồi cau chặt mày: “Hơi giống rắn vòng bạc nhưng cũng không giống lắm, màu sắc quá sáng, có thể chắc chắn là họ rắn hổ lục, chọn loại huyết thanh kháng nọc rắn tinh chế đa hóa trị nhé.”
May là chuyến đi lần này đã chuẩn bị đầy đủ, nhiều sự lựa chọn, Tất Nguyên lập tức tiêm huyết thanh cho Tần Minh.
Sau khi tiêm huyết thanh, cảm giác tê ngứa ở cánh tay Tần Minh giảm đi đôi chút nhưng nó vẫn tồn tại, hơn nữa ý thức cơ thể dần mất tỉnh táo.
Mộc Tiêu Kiều lo lắng hỏi: “Chồng, anh sao rồi? Có đỡ hơn không?" "Không không sao." Tần Minh đi được mấy bước nhưng hai chân lại mềm nhũn, trước mắt tối sầm lại rồi ngã vào lòng Mộc Tiêu Kiều.
“Chồng ơi! Tần Minh, anh đừng làm em sợ, mau tỉnh lại đi.” Mộc Tiêu Kiều hoảng sợ, nước mắt lưng tròng ôm lấy Tần Minh đã chìm vào hôn mê, trong lòng vô cùng tự trách.
Tất Nguyên vẫn đang cầm huyết thanh kháng nọc độc rắn, hắn ta ngượng ngùng, nọc độc này mạnh quá rồi đấy.
A Long lập tức nói: “Mau tìm chỗ dựng trại rồi thông báo cho thư ký Tổng”
Nhóm thuộc hạ đều được trang bị đầy đủ, lập tức tìm một vị trí thoáng đãng trong rừng núi để lánh nạn.
Họ đốt lửa rồi dựng trại, lấy tất cả các dụng cụ y tế ra cấp cứu cho Tần Minh.
Nhưng điều khiến mọi người tuyệt vọng là thiết bị liên lạc vệ tinh chuyên dụng này cũng không dùng được!
Vùng núi sâu Tương Tây với môi trường núi cao, từ trường phức tạp, tín hiệu không thể truyền đi thuận lợi được.
Mặc dù huyết thanh nọc rắn có chút hiệu quả nhưng không tốt, Tần Minh đã bắt đầu xuất hiện phát ban và sốt, đầu anh đổ đầy mồ hôi, hôn mê bất tỉnh.
Mọi người đều lo sốt vó, nếu Tần Minh chết ở đây thì chỉ sợ họ cũng không sống được nữa.
Nhưng lúc đó mọi người vừa lên bờ, Tần Minh đứng ở vị trí rất an toàn, chỉ là Tần Minh đột nhiên xả thân cứu Mộc Tiêu Kiều, đây là chuyện mọi người không ngờ tới.
Mộc Tiêu Kiều nhìn Tần Minh bị trúng độc thành thế này, cô ta khóc nức nở: “Xin lỗi Tần Minh, đều tại em, đều tại em.”
Lâm Vũ Nhu ở một bên thấy mọi người luống cuống như vậy, cô ta đi ra ngoài ngó nghiêng rồi cầm về một bó cỏ dại kỳ lạ, nói: "Thử cái này đi.”
Mọi người nhìn sang, không một ai có thể nhận biết được đây là thảo dược gì.
A Long hỏi: “Có tác dụng không?”
Lâm Vũ Nhu đáp: “Tôi vẫn trông chờ anh ấy cho vay tiền để cứu nhà họ Lâm chúng tôi mà, sao có thể để anh ấy chết được? Loại rắn hổ lục đốm xanh vừa rồi chuyên ăn côn trùng độc, chuột và kiến trong khe núi, để càng lâu thì độc càng mạnh, độc hơn nhiều so với loại rắn đốm thông thường.
Loại cỏ Hành Lần này ít được ghi chép lại, nó thường mọc ở khe núi ẩm thấp và lạnh.
Cũng không nên để mạng của anh ấy mất được đúng không, tôi đã tìm một bó rồi.”
Mọi người do dự, cứ tùy tiện lấy cỏ dại cho Tần Minh ăn sao?
Mộc Tiêu Kiều hỏi: “Có chắc chắn không?”
Lâm Vũ Nhu thần bí nói: “Trước khi đến tôi đã nhắc mọi người phải kính nể thiên nhiên, bây giờ gặp bất lợi rồi đúng không? Dù khoa học có phát triển thế nào thì cũng không bao giờ khám phá hết bí ẩn của thiên nhiên, cái gọi là trời không tuyệt đường của con người, thiên nhiên tràn đầy nguy hiểm nhưng đồng thời cũng để lại cơ hội sống ở mọi nơi.
Yên tâm đi, trước đây thấy bạn trúng độc rắn tôi cũng dùng loại cỏ này để giải độc
A Long hỏi: “Phải làm thế nào? Sắc thảo dược sao?”
Lâm Vũ Nhu lắc đầu, đáp: “Dùng miệng nhai sau đó đắp lên vết thương, nếu không hạ sốt thì có thể kết hợp với một số loại thuốc tây chống viêm và giảm đau.
Cởi quần áo của anh ấy ra đi, chuẩn bị nước sạch để lau người, nếu không có nước muối để truyền thì phải chuẩn bị nước sạch rồi đút liên tục để tránh mất nước.
A Long nghe xong thì nói một cách vô cùng nghiêm trọng: “Được, để tôi nhai cho
Đột nhiên Mộc Tiêu Kiều cầm lấy cỏ Hành Lân, cần môi nói: "Không, để tôi nhai, mọi người chuẩn bị thuốc với nước sạch đi, nhanh lên.
A Long và Tất Nguyên đưa mắt nhìn nhau, họ đều biết chuyện giữa Tần Minh và nhà họ Mộc, nhưng không rõ lắm quan hệ giữa Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều.
Dưới khe núi vách đá, nhóm A Long chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, sau đó canh gác xung quanh.
Mộc Tiêu Kiều cho cả cây cỏ kỳ lạ mà lần đầu tiên có ta nhìn thấy trong đời vào miệng rồi nhai, nhai một lúc thì vị chua chát khiến cô ta cau mày lại, hơn nữa nước màu xanh còn từ trong miệng chảy ra, đẳng đến mức cô ta muốn khóc.
Kiên trì nhai một lúc lâu, sau đó Mộc Tiêu Kiều đắp lên vết thương sưng đỏ của Thần Minh.
Một lúc sau, nhóm A Long đi vào