Cầu Bạch chỉ Lâm Vũ Nhu nói: "Tôi bỏ ra mười tỷ để làm sính lễ cầu hôn cô Lâm.
Vũ Nhu, chúng ta cũng quen nhau nhiều năm, anh cũng đã theo đuổi em ba năm rồi, lần này anh là liều một phen đòi cắt đứt quan hệ với người nhà thì người nhà mới cho anh mười tỷ, xin em hãy tin tưởng thành ý của anh."
Sắc mặt Lâm Vũ Nhu cứng đờ, sắc mặt của Lâm Viễn Vọng cũng không tốt.
Lâm Viễn Vọng hừ nói: "Cậu Bạch, tôi rất vui vì cậu có thể đến giúp đỡ, nhưng người đời sau như cậu có thể không biết chuyện giữa tôi và Bạch Kính Đình, tôi sẽ không gả con gái mình vào nhà họ Bạch đâu."
Trong lòng Tần Minh sững sờ, Bạch Kính Đình? Đó không phải là ba ruột của Bạch Ngọc Thuần sao? Lúc trước mới tìm được Bạch Ngọc Thuần, còn đưa Bạch Ngọc Thuần về Bắc Kinh sống.
Thật ra Bạch Ngọc Thuần cũng thỉnh thoảng liên lạc với Tần Minh, dù sao hai người cũng kết bạn wechat với nhau, nhưng đều là hỏi hạn mấy việc trong cuộc sống, cũng không có qua lại sâu sắc gì.
Tần Minh thỉnh thoảng xem nội dung được chia sẻ trên trang cá nhân của Bạch Ngọc Thuần, tất cả đều là nội dung cô ấy học nấu ăn hoặc kết bạn mới.
Có vẻ như cô ấy đang sống rất vui vẻ.
Nhưng lại không ngờ rằng cậu Bạch này lại là con trai của Bạch Kính Đình, Tần Minh đoán là không cùng một mẹ.
Cậu Bạch nói: "Ông chủ Lâm, tất cả đều là những chuyện cũ từ lúc nào rồi.
Đời này chúng ta sao phải bị chuyện của đời trước liên lụy chứ? Tôi có thể chuyển ra ngoài, không sống ở trong nhà chính, tôi thật lòng thích Vũ Nhu, mong ông hãy thành toàn"
Lâm Vũ Nhu quả quyết nói: "Cảm ơn sự yêu mến của cậu Bạch, nhưng cũng giống như những gì tôi đã nói ba năm nay, tôi không xứng với cậu Bạch.
Tôi cũng sẽ không liên lụy đến hạnh phúc và tương lai của cậu Bạch, xin cậu Bạch hãy quên tôi đi"
Lâm Viễn Vọng cưng chiều nhìn con gái, kiên quyết nói: "Cảm ơn cậu Bạch đã yêu mến, nhưng hiện tại con gái tôi sẽ không kết hôn.
Hơn nữa, tôi vẫn còn nghi ngờ động cơ của nhà họ Bạch cậu."
Cậu Bạch không vui, tức giận bĩu môi nói: "Nếu không gả vào nhà họ Bạch của tôi thì Lâm Vũ Nhu còn có thể gả cho ai nữa? Hai tháng trước, cô ấy đã đi xem mắt Tần Trọng Bách ở nước Đức nhưng không thành công, bị đổi người, đã thất thân rồi.
Trở về Hoa Hạ chạy đến nhà họ Tần để đòi lại công bằng, tạo ra trò cười lớn như thế nào chứ? Ai mà không biết? Đây đã là tại tiếng và trò cười trong giới các nhà giàu rồi.
Lâm Vũ Nhu cô đã là đôi giày rách rồi, tôi không chế cô thì thôi, cô lại còn chế tôi à? Địa vị của nhà họ Bạch tôi ở Bắc Kinh thấp hơn nhà cô sao?"
Cậu Trương kia còn nói: "Đúng vậy, cô Lâm, hôm đó tôi cũng nhìn thấy rồi, mẹ của Tần Trọng Bách công khai mắng cô không biết xấu hổ còn muốn leo lên nhà họ Tuần trước mặt mọi người.
Chuyện này đã không có gì bí mật nữa rồi, cậu Bạch không ngại bị cầm sửng, có thể thấy là rất có thành ý"
Tần Minh vừa nghe lời này, chột dạ sở sở bộ rầu không hề có trên mặt và chiếc kính không độ, nhắc nhở bản thân mình không được lộ ra sơ hở.
Đồng thời, cũng cảm khái Lâm Vũ Nhu thực sự rất đáng thương, tất cả những điều này đều là cái giá của ý nghĩ xấu trước đó của cô ta nhỉ.
Nhưng mà, những lời nói của cậu Bạch cũng rất khiến người ta bị tổn thương, còn có chút kiêu ngạo và một chút vò đã mẻ lại sứt, càng vạch trần việc anh ta hỏi cưới Lâm Vũ Nhu là có mục đích khác.
Lâm Vũ Nhu giận đến mức tái mặt, cô ta kìm nén nước mắt, tức giận mắng: "Bạch Bạch Hạo Thành, anh đừng ngậm máu phun người.
Lâm Vũ Nhu tôi muốn kết hôn với ai thì kết hôn, có kết hôn với một con chó cũng không cần anh lo
Lâm Viễn Vọng thực sự muốn đuổi người, đám công tử nhà giàu này thế mà lại muốn thừa nước đục thả câu.
Nhưng ông ta không thể, hơn hai tháng rồi mà ông ta chỉ g góp được năm tỷ, số tiền này hoàn toàn không đủ để trả các khoản đền bù.
Mấy ngày nữa bên mua sẽ cho người tới đòi tiền đền bù rồi, nếu không có tiền thì phải dùng kỹ thuật nuôi trùng độc được nhà họ Lâm đời đời cất giữ ra để thế chấp.
Nếu như vậy thì nhà họ Lâm thật sự sẽ phải chịu tai họa ngập đầu.
Cho dù cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng Lâm Viễn Vọng vẫn cố gắng chịu đựng.
Ông ta nói: "Cậu Bạch, hay là tôi dùng cách khác để vay tiền? Thời hạn năm năm, mỗi lần đến hạn trả gốc và lãi một lần, lãi suất vay cao hơn lãi suất ngân hàng một phần trăm được không?"
Mộc Tiêu Kiều nghe xong trực tiếp lắc đầu: "Ông chủ Lâm này thấp kém quá"
Cậu Bạch mất kiên nhẫn gõ bàn nói: "Chú Lâm, chú thấy cháu giống người thiếu tiền sao? Cháu chỉ muốn kết hôn với Lâm Vũ Nhu mà thôi, sao chú lại không đồng ý chứ? Một đôi giày rách như cô ấy, làm trò cười trong giới nhà giàu, sau này