Hai ngày sau, biệt thự trên đỉnh Vân Sơn.
Bạch Ngọc Thuần tỉnh lại ở phòng cho khách, phát hiện mình ngủ trên một chiếc giường lông ngỗng cực kỳ thoải mái, căn phòng được trang hoàng theo phong cách hoàng gia châu Âu, đèn trần thủy tinh rực rỡ, rồi cả tấm thảm trải sàn đỏ thẫm, các bức tranh treo tường giá trị xa xỉ, không một thứ nào là không thể hiện sự xa hoa, hào nhoáng của căn phòng.
Bạch Ngọc Thuần nghĩ lại chuyện tối qua mình bị người của công ty tài chính đòi nợ, hơn nữa còn muốn cho cô ấy làm tay vịn ở quán bar, cô ấy muốn chết cho xong chuyện, kết quả lại được người ta cứu.
Bạch Ngọc Thuần xoa trán, trên trán sưng lên, bởi vì chấn động não nhẹ nên cô ấy không nhớ nổi là ai đã cứu mình.
“Mình được cứu hay là vẫn bị..” Bạch Ngọc Thuần lẩm bẩm, ngay sau đó cô ấy vén chăn lên, phát hiện mình vẫn mặc quần áo tử tế, bên dưới cũng không cảm thấy đau, trên giường cũng không có vết máu, bấy giờ mới yên tâm đôi chút, có vẻ như cô ấy không bị cưỡng hiếp.
Dù thế nào thì đây cũng là tin tức tốt.
Đúng lúc này, Tống Dĩnh đi vào, thấy Bạch Ngọc Thuần đã tỉnh lại bèn hỏi: “Cô tỉnh rồi à? Lần này lại là cậu chủ nhà tôi cứu cô đấy.”
Bạch Ngọc Thuần nhận ra Tống Dĩnh cho nên hết sức vui vẻ, cô ấy biết Tổng Dĩnh là bởi vì lúc trước ở trong bệnh viện, tiền làm phẫu thuật cho mẹ của cô ấy bị anh trai trộm đi, khi cô ấy đang tuyệt vọng thì đối phương giúp đỡ sắp xếp cho mẹ cô ấy được phẫu thuật.
Bạch Ngọc Thuần vội vàng đứng dậy, nói:
“Cảm ơn chị, lần này lại là cậu chủ của chị cứu em sao ạ? Xin hỏi em có thể gặp anh ấy một lần được không ạ? Lần trước ở bệnh viện anh ấy đã cứu mẹ em, lần này lại cứu sống em, em thật lòng muốn nói cảm ơn trực tiếp với anh ấy.
Tống Dĩnh nói: “Tối qua cậu chủ uống say, giờ đang nghỉ ngơi, không ai được quấy rầy cậu ấy.
Cô không sao rồi thì về đi.
Chuyện vay nặng lãi chúng tôi sẽ giúp cô xử lý ổn thỏa."
“Dạ?” Bạch Ngọc Thuần hết sức bất ngờ, nếu như cứu mẹ cô ấy vì lòng tốt, cứu cô ấy do bất ngờ, thế thì những người cho vay nặng lãi đó là sao?
Bạch Ngọc Thuần nghi ngờ, hỏi: “Chị à, tiền là do em đi vay, tại sao cậu chủ của chị lại giúp em nhiều như vậy? Anh ấy giúp em nhiều quá làm em không biết nên bảo đáp thế nào mới phải..."
Tổng Dĩnh nói một cách thản nhiên: “Không cần, cậu chủ thường làm việc tốt, cũng chưa bao giờ muốn được báo đáp, bởi vì từ trước đến nay cậu chủ không thiếu thứ gì, cậu chủ nhà chúng tôi là người giàu nhất thế giới, mấy chục nghìn tệ chỉ là chuyện nhỏ, đối với cậu chủ chúng tôi mà nói nó cũng chỉ như đánh rơi một hào mà thôi."
Bạch Ngọc Thuần im lặng, biết không có cách nào cảm ơn ân nhân trực tiếp bèn nói: "Cảm ơn chị, nếu cậu chủ nhà chị tỉnh lại thì xin chị chuyển lời giúp em rằng em vô cùng biết ơn anh ấy, em rất cảm ơn anh ấy đã cứu em và mẹ của em.
Sau này nếu có cơ hội, Bạch Ngọc Thuần em nhất định sẽ bảo đáp anh ấy.
Bạch Ngọc Thuần đi khỏi biệt thự, cô ấy đi vài bước thì quay đầu lại nhìn biệt thự khổng lồ trên đỉnh Vân Sơn, trong mắt chứa đầy ước ao và cảm kích, cô ấy tự nhủ: “Chung quy trên đời vẫn có người tốt, cậu chủ không biết tên, hy vọng anh sẽ được thế giới đối xử dịu dàng.”
Đến buổi chiều, Tần Minh mới từ từ tỉnh lại, anh cảm thấy nhức đầu sau cơn say.
Anh hỏi: “Ông Hiên và những người khác đâu?”
Tống Dĩnh thấy thế bèn giơ tay đặt lên trán anh rồi xoa bóp nhẹ nhàng, cô ta nói: “Buổi trưa họ lại đến thăm, thấy cậu chủ vẫn đang ngủ nên để một ít đặc sản quê họ rồi ra về, có lẽ bây giờ đều lên máy bay cả rồi.
Nếu đã đi về thì Tần Minh cũng không nói gì thêm nữa, sau hôm nay toàn bộ đội ám sát của Hoa Hạ đều do anh chỉ huy, trong nước Hoa Hạ còn lại tổ phụ trách ngành thương nghiệp ở khu vực Hoa Bắc và Hoa Tây, có vài người phụ trách anh vẫn chưa gặp mặt.
Về việc này Tần Minh cũng không bắt buộc, bởi vì có những việc không vội được, mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình, nếu anh quá nóng vội sẽ dễ dàng rơi vào thế bị động.
Tần Minh chợt nhớ đến hôm qua cứu Bạch Ngọc Thuần, bèn hỏi: “Cô gái tôi cứu hôm qua đâu?”
Tống Dĩnh trả lời: “Thưa cậu chủ, cô ấy dậy từ sớm, bác sĩ gia đình cũng khám lại cho cô ấy, kết quả không có gì đáng ngại, chỉ là bị chấn động não nhẹ, cô ấy đã đi từ lâu rồi.”
Lần này Tần Minh bực bội thả rồi, một lần say rượu mà anh lại lỡ hẹn gặp nhiều người như vậy.
Nhưng mà tay nghề mát-xa của Tống Dĩnh tốt thật, sau khi được xoa bóp một lúc, cơn đau đầu