Anh nhẹ nhàng vuốt lưng Tôn Thường Hi và nói: "Tôi không sao, tôi không sao.
Tôi đã nói rồi, tôi đã chuẩn bị trước rồi, rất nhiều bạn bè đều ở đây, chuyện này không phải đã được giải quyết rồi sao?"
"Hu hu.." Tôn Thường Hi không nói gì mà chỉ ôm Tần Minh chặt hơn, thấp giọng nghẹn ngào.
Cô ấy nhỏ giọng nức nở bên tai Tần Minh: "Vừa rồi nguy hiểm quá, nếu cậu xảy ra chuyện thì tôi phải làm sao đây?"
Tần Minh cười nói: "Tôi đã tự xem bói cho mình rồi, tôi sống lâu trăm
tuổi, phúc lộc vô song, hờ hờ, chị không cần lo lắng đâu."
A Long, Tất Nguyên và đám đàn em thấy vậy, cậu chủ lại cưa đổ một em gái xinh đẹp tuyệt phẩm nữa à? Mau đi thôi, tránh làm kỳ đà cản mũi khiến cậu chủ không vui.
Một lúc lâu sau, tâm trạng của Tôn Thường Hi dần dần bình tĩnh trở lại.
Thấy xung quanh không có ai, cô ấy hỏi: "Mẹ tôi đâu?"
Tần Minh nói: "Bạn tôi nói mẹ chị đã tỉnh lại rồi, đã ăn một chút thức ăn và ngủ rồi, lát nữa khi chiếc du thuyền thứ hai đến sẽ đưa mẹ chị đến bệnh viện trong thành phố để điều dưỡng"
Tôn Thường Hi lại vội vã đến thăm mẹ mình, thấy bà ấy bình thường liền yên tâm hơn.
“Cảm ơn cậu, Tần Minh, may mà lần này có cậu.” Tôn Thường Hi cảm ơn nói: “Đây là chuyện của nhà tôi, nhưng lại khiến cậu gặp nguy hiểm”
Tần Minh nói: "Chị Thường Hi, nói sao thì chúng ta cũng là đồng đội cùng vượt qua hoạn nạn, chị đừng nói những lời khách sáo này.
Không chừng sau này tôi có chuyện rắc rối cần chị giúp đỡ cũng nên"
Tôn Thường Hi VỖ Tần Minh, bảo đảm nói: "Lên núi đao, xuống biển lửa tôi cũng sẽ đi tìm cậu."
Tần Minh nhìn Tôn Thường Hi cười, cảm thấy lời hứa này rất có sức nặng, anh tò mò hỏi: "Chị Thường Hi, tôi phát hiện chị không phải là một nữ cảnh sát bình thường, rốt cuộc chị là ai?"
Tôn Thường Hi cũng nhìn Tần Minh hỏi: "Tần Minh, tôi cũng phát hiện cậu không phải là một sinh viên đại học bình thường, rốt cuộc cậu là
ai?"
"Khụ khụ.." Đối mặt với sự chất vấn linh hồn của Tôn Thường Hi, Tần Minh hắng giọng nói: "Không phải tôi là Tần Minh sao? Còn có thể là ai chứ? Nếu như nhất định phải thêm một thân phận thì tôi chính là học trò của Trường chân nhân - truyền nhân của Đạo giáo núi Hổ Long, Tần đại sư.
Bây giờ tôi cũng đã có chút danh tiếng tại thành phố Quảng rồi mà."
Tôn Thường Hi mỉm cười, giơ ngón tay mảnh khảnh ra chọc vào vai Tần Minh, nói: "Nhìn bộ dạng đắc ý của cậu kìa.
Giả làm thần bói