Đỗ Nhất Khôn thoáng ngẩn người rồi khiếp sợ nói: "Cậu Hạ, là cậu ạ.
Tôi chẳng qua muốn trút giận cho cậu Triệu thôi.
Cậu xem, cậu làm anh ấy cũng bị ướt rồi."
Hạ Kình Thư quay đầu nhìn Tần Minh và lập tức cười ha hả: "Mày vẫn còn đi theo thằng vô dụng Triệu Chính Ngôn này à? Ha ha ha ha, cũng đúng, cũng đúng thôi.
Chỉ có thằng ngốc như nó mới bị mày lừa.
Tối nay, mày tốn không ít nhỉ? Máy tính lừa nó qua thanh toán tiền cho đúng không? Ha ha ha."
Đỗ Nhất Khôn đỏ mặt, cãi chày cãi cối: "Anh Ngôn là bạn tôi.
Cậu Ha, các cậu đều là gia đình giàu sang quyền quý, có cần thiết phải chế giễu người khác như vậy không?"
"Phì, tao còn phải nể mặt thằng vô dụng này à? Lẽ nào nó không phải là thằng vô dụng? Không phải tạo chỉ nói ra sự thật mà người trong cả thành phố Hải đều biết sao?" Hạ Kình Thư phun ra một làn khói thuốc với vẻ xem thường rồi bước tới, nói: "Triệu Chính Ngôn, mày là thằng vô dụng trời sinh không cứng được, vậy mà còn không biết xấu hổ tới câu lạc bộ này à? Tao lột
hết quần áo của bạn gái tao đặt trước mặt mày mà mày vẫn chẳng làm được gì, còn tới Dạ Tường Vi để cho người ta đuổi cổ ra ngoài sao?"
"Mấy ngày trước, thằng vô dụng nhà mày nằm viện, tạo mở party.
Hoàng Thư Đồng vợ chưa cưới của mày vốn bị người nhà giục tới bệnh viện thăm mày, kết quả vừa nghe tao mở party, cô ta đi được nửa đường lại tới nhà tao để tham dự đấy"
"Mày là một thằng bất lực, ngay cả vợ chưa cưới của mày cũng coi thường
mày.
Người đẹp Hoàng thà nhìn mặt tao, cũng không muốn nhìn cái tướng yếu ớt của mày.
Hôm nay tao muốn chơi ở đây, mày mau cút đi, đừng làm tạo mất hứng.
Nếu mày không đi, tao sẽ cho mày đẹp mặt đấy."
Tần Minh vừa nghe vậy thì kinh ngạc, trời sinh không cứng nổi à?
Đây chính là nỗi đau lớn nhất của Triệu Chính Ngôn sao?
Anh nhớ Trương Toàn Chân từng nói qua, lúc Triệu Chính Ngôn còn bé bị người ta ra tay độc ác làm tổn thương tới cơ thể.
Đây vốn là một nhân vật bị thảm, sao còn có nhiều người bỏ đá xuống giếng như vậy chứ?
Tần Minh nhớ lúc ở thành phố Quảng, Triệu Chính Ngôn khóc nức nở cầu xin, bằng lòng dùng mọi thứ của anh ta để trao đổi thân phận với Tần Minh, chỉ mong được sống bình thường thoải mái.
Tần Minh cảm thấy mấy ngày qua thật sự hơi áp lực, không ngờ người đối xử tốt nhất với anh trong tất cả mọi người lại là dì Lan giúp việc?
Tần Minh bình tĩnh nói: "Anh