Hạ Kình Thư nói: "Đưa người vào đi.
Mẹ nó, không được, lột quần áo của nó ném vào đây.
Để cho tao xem thằng vô dụng này bị xấu mặt thế nào"
Bịch, một người bị lột sạch quần áo được ném vào.
Hạ Kình Thư vừa thấy vậy thì hung hăng vào vào đầu người đó, mắng: "Mẹ kiếp thằng vô dụng, rác rưởi.
Ông đây là người mày có thể trêu chọc được à? Máy tính là thằng chó gì chứ? Hả? Ông đây vừa đập tiền xuống là mày phải ngoan ngoãn quỳ xuống thôi."
"Ôi, á...!Cậu Hạ nương tay.
Là tôi đây"
"?" Hạ Kình Thư ngẩn người vì phát hiện ra người mình đạp không đúng.
Đây chẳng phải là tên côn đồ mà mình tìm tới à?
Bịch!
Bịch!
Chẳng mấy chốc, bên ngoài lại lần lượt có người bị ném vào, mỗi người đều không mặc quần áo!
Hơn mười giây trôi qua, chín tên côn đồ bao gồm cả tài xế đi theo Hạ Kình Thư đã bị ném vào, tất cả đều trần như nhộng, ngay cả quần sịp cũng chẳng được giữ lại.
Có kẻ che bụng, có kẻ che háng, có kẻ ôm đầu.
Mặc dù chúng bị ném vào chung một chỗ nhưng không đứng dậy nổi, chỉ biết kêu rên không ngừng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hạ Kình Thư sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm.
Mà Tần Minh đứng ở cửa phòng lau vết máu bên miệng và mồ hôi trên trán, ngẩng đầu bước từng bước về phía Hạ Kình Thư.
Dù Hạ Kình Thư kinh ngạc thế nào đi nữa cũng đoán ra được, không ngờ người của mình đều bị đánh bại hết?
Gã hoảng sợ nói: "Sao thằng vô dụng không chạy nổi một trăm mét như mày có thể có thể.."
"Sao tao có thể à?" Tần Minh vỗ nhẹ vào mặt Hạ Đình Thư với vẻ dữ tợn và mắng: "Tao nghe nói mày là người mà tạo không thể trêu chọc vào à? Mày muốn làm tao xấu mặt à? Mày cũng không đái ra rồi tự soi vào xem thử mày tính là thằng quái nào? Mày có mấy đồng dơ bẩn lại tưởng mình là giỏi lắm? Hå?"
"Con mẹ mày..." Hạ Kình Thư lập tức nhào lên.
Nhưng trong mắt của Tần Mình, động tác của gã lại đầy những sơ