Tần Minh nói: “Không có gì, anh chỉ muốn xoa dịu cảm xúc của Hoàng Thư Đồng thôi, ai ngờ cô ta không chỉ sập cửa trước mặt anh mà còn mắng chúng ta có quan hệ mập mờ.
Hừ, cũng không tự nhìn lại mình xem, cả ngày chỉ nhớ thương cái tên Bạch Tĩnh Thần kia, ha ha."
Nhân lúc xung quanh không có ai, Tần Minh bèn nhanh chóng kéo Lâm Vũ Nhu vào phòng.
Trong nhà nghỉ đặc biệt này có rất nhiều phòng, ngoài kết cấu tứ hợp viện ra thì còn có một tòa lầu nhỏ ở bên cạnh, cũng đã được cải tạo thành phòng cho thuê.
Để tránh bị phát hiện, Tần Minh kéo Lâm Vũ Nhu trốn vào trong tòa lầu nhỏ.
Lâm Vũ Nhu nói: “Như vậy không hay cho lắm nhỉ?”
Tần Minh bực bội nói: “Cứ như này đi, anh cũng đâu phải Triệu Chính Ngôn thật.
Vốn dĩ Triệu Chính Ngôn cũng nói rằng đã từ bỏ cô ta rồi.
Anh vừa mới đi chữa bệnh đau bụng cho cô ta, còn đợi cô ta quay xong nữa, anh đã tận tình tận nghĩa lắm rồi đấy.
Hải Đường, em đừng sợ, anh sẽ không bị lộ tẩy đâu.
Chỉ cần Triệu Chính Ngôn không quay lại Bắc Kinh, chưa chắc đã tìm được người thứ hai trên đời này có ngoại hình giống anh ta.
Cho dù cô ta có nghi ngờ thế nào đi chăng nữa thì khi nhìn thấy khuôn mặt này của anh, còn có chiều cao gần như tương đồng này thì cô ta cũng sẽ không nghi ngờ đâu.”
Lâm Vũ Nhu nghe vậy thì cắn môi, hỏi: “Vậy..
Tần Minh cười xấu xa, một tay ôm lấy Lâm Vũ Nhu, anh nói:
“Vậy tối nay chúng ta ôm nhau ngủ đi.
Chao ôi...!cửa sổ của nhà nghỉ này đều được làm bằng vật liệu gỗ cổ, không cách âm.
Anh sợ đêm nay em kêu hỏng cổ họng khiến bọn họ không ngủ được, vì thế đêm nay anh tạm tha cho em một lần nhé, em sẽ không trách anh chứ?"
Lâm Vũ Nhu giả bộ làm kiêu, nói với giọng đưa đẩy: “Ơ kìa, đáng ghét, ai muốn làm chuyện đó với anh chứ.”
Tần Minh cười híp mắt, vươn tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Vũ Nhu, anh ngửi mùi hương trên cơ thể của cô ta.
Tần Minh đột nhiên ngẩn người, mùi hương này rất khác lạ!
Đây không phải là loại nước hoa mà Nhiếp Hải Đường thường dùng, bởi vì nước hoa mà cô dùng rất đặc biệt, còn người phụ nữ trước mắt mà anh đang ôm có mùi không giống.
Không phải là không thơm, mà là không phải mùi hương thuộc về Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh hỏi: “Em đổi nước hoa rồi hả?"
Lâm Vũ