Sau đó, ba người Tần Minh nhìn thấy trùng độc ngủ say bên trong huyết hổ phách cử động, phá xác chui ra khỏi huyết hổ phách bị mềm bởi máu, bò về phía mũi con heo rồi chui vào trong.
Lâm Vũ Nhu nói: "Loại trùng độc ký sinh này bình thường sẽ tìm sinh vật gần nhất để ký sinh, nếu không có khe hở để chui vào thì hết cách.
Nhưng con người có miệng, mũi và lỗ tại có thể chui vào."
Không đến năm phút sau khi trùng độc chui vào, con heo bắt đầu trở nên nóng nảy, chạy loạn trong phòng, sau đó đột nhiên ngã lăn ra đất rồi chết.
Thấy cảnh này, Tần Minh cầm lấy huyết hổ phách kia lau sạch, huyết hổ phách hầu như không có bất kỳ thay đổi nào, bởi vì trùng độc lột xác nên bên trong hổ phách không hề thay đổi, huyết tương bên ngoài cũng ngưng kết lại, người không biết tuyệt đối sẽ không nghĩ huyết hổ phách này là hung khí giết người.
Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАР*Р.coм
Khuôn mặt Tần Minh u ám, không ngờ Thường Nhụy ngày ngày bái Phật lại làm chuyện này.
Anh nhìn về phía Trương Toàn Chân, nói: "Thầy, hình như người tình cũ của thầy không thích con lắm thì phải.
Hay là nhà họ Triệu không thích con? Nếu đối phương đã làm đến nước này thì con cũng không muốn ngồi chờ chết.
Đây là cục diện không chết không từ bỏ"
Trương Toàn Chân thở dài: "...!Cậu để tôi nghĩ đã.
Trước khi tôi nghĩ ra, cậu hãy cố gắng cẩn thận."
Tần Minh nói: "Thời gian của con có hạn, hơn nữa, con cũng không muốn tiếp tục chơi trò đóng vai Triệu Chính Ngôn nữa"
Trương Toàn Chân nói: "Cuối năm, cũng sắp đón tết rồi, cậu chờ đến cuối năm đi.
Mấy tháng nay cậu cũng vất vả rồi.
Tôi đến chỗ Hoàng Thăng Cửu hỏi chuyện cậu đánh Lý Tinh Hồng trước đã"
Tần Minh bĩu môi, Trương Toàn Chân bảo anh nhịn thêm, anh cũng không muốn khiến thầy khó xử, dù sao quan hệ trong này cũng rất phức tạp.
Với lại, anh cũng không thể tùy tiện ra tay với nhà họ Triệu, anh vẫn phải làm rõ đó là ý của Triệu Trinh hay là Thường Nhụy? "Thường Nhụy..." Tần Minh nheo mắt, nghĩ bụng: "Không biết Thường Tuyết có thân với bà ta không? Dù sao bà ta cũng là em gái của ba nuôi.
Theo lẽ thường, mình vẫn phải gọi bà ta một tiếng cô, ha ha"
Tần Minh còn đang nghĩ ngợi thì Lâm Vũ Nhu đã dọn dẹp căn phòng một cách tự nhiên.
Tần Minh sững sờ hỏi: "Cô làm gì vậy? Cô không về à?"
Lâm Vũ Nhu nói với vẻ tội nghiệp: "Tôi đi đâu được đây? Vừa xuống máy bay tôi liền chạy đến chỗ anh.
Tôi không có nơi để đi.
Trên người cũng