Khi Tần Minh và Trương Toàn Chân bước vào gian bên cạnh liền nhìn thấy Thường Nhụy đang quỳ trước bức tượng Phật Bà Quan Âm và dâng hương, còn Phùng Đông Tường ở bên cạnh đang cúi đầu lắng nghe lời dạy, rõ ràng là bộ dạng của người dưới nghe bề trên đấy.
Là một cán bộ kỳ cựu đã đi theo Thường Hồng Hi nhiều năm, Phùng Đông Tường sao có thể không hiểu mối quan hệ tồi tệ giữa Thường Hồng Hi và nhà họ Triệu được chứ?
Bề ngoài là bạn bè, thậm chí hai nhà còn liên hôn, sau lưng thì chỉ mong đối phương chết đi.
Là một trong bốn nguyên lão được Thường Hồng Hi nâng đỡ, Phùng Đông Tường lại bí mật gặp gỡ vợ của Triệu Trinh là Thường Nhụy tại đây.
Chẳng trách lúc trước Thường Tuyết đến đây kiểm tra, còn không kiểm tra được gì liền bị truy sát rồi.
Tần Minh không thể nhịn nổi, đẩy cánh cửa đang che chắn ra tức giận nói: "Phùng Đông
Tường!"
Tiếng quát của Tần Minh khiến hai người bên trong giật mình kinh ngạc, đồng thời hai người đàn ông trông như vệ sĩ lập tức tiến bên cạnh bảo vệ Thường Nhụy.
Phùng Đông Tường rất ngạc nhiên, ông ta không ngờ lại có thể gặp Tần Minh ở đây.
Phùng Đông Tường ngạc nhiên nói: "Cậu chủ, sao cậu lại tới đây? Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu.
Tôi và bà Thường trước đây đã quen nhau rồi, chỉ là...!“Ông đừng phí lời!” Tần Minh tức giận đùng đùng, nói: “Ông biết điều thì giơ tay chịu trói, nếu không ông và những người liên quan đến ông sẽ phải trải qua lưu trình thanh lý kẻ phản bội của Hoàn Vũ đấy” "Cậu chủ, cậu.." Phùng Đông Tường há hốc mồm, nói: "Tôi đang cùng nhà họ Triệu thảo luận chi tiết về chuyện kết hôn của cậu với Triệu Tâm Nhiên.
Đây là việc mà ông Thường giao cho tôi."
Tần Minh tức giận nói: "Nói bậy, ba nuôi chưa từng nói với tôi chuyện liên hôn với nhà họ Triệu, chỉ bảo tôi tự xử lý.
Nhưng ông lại dùng chuyện này làm vỏ bọc để làm việc cho nhà họ Triệu, bán đứng ba nuôi, bán đứng sự tin tưởng của tôi"
Phùng Đông Tường sững sờ tại chỗ, không nói được lời nào, tựa hồ hiểu rất rõ bây giờ ông ta càng giải thích thì càng đáng nghi hơn.
Khác với sự tức giận của Tần Minh, ánh mắt của Trương Toàn Chân ngay từ đầu đã nhìn về phía Thường Nhụy, nói: "Thường Nhụy, cô vẫn như vậy nhỉ, vẫn đẹp như vậy, bảo dưỡng rất tốt.
Gặp cô một lần thật không dễ dàng gì, đã hai mươi năm rồi,