Tần Minh đến bến tàu ở bến Thượng Hải, chụp một vài tấm ảnh bến Thượng Hải, những chiếc du thuyền san sát nhau, ánh mặt trời rực cháy, chim biển hót vang cất cánh bay cao, cảm giác thoải mái và nhàn nhã khiến Tần Minh thả lỏng thần kinh nhạy cảm cả một ngày.
Tần Minh hướng về phía biển lớn, vươn vai cảm khái nói: "A, có tiền đã thật"
Nếu không thừa kế toàn bộ tài sản của Thường Hồng Hi, Tần Minh cũng không có cơ hội để tận hưởng bầu không khí thoải mái thế này ở bến Thượng Hải, mà có lễ bây giờ đang đi giao thức ăn cho một cửa hàng đồ ăn nhanh nào đó rồi.
"Ai da! "
Đột nhiên, anh nhìn thấy ở phía trước có một ông chú đang xách dụng cụ và xô nước để lau du thuyền bị ngã xuống đất.
Tần Minh tiến đến đỡ ông chú dậy, nói: "Chú, chú không sao chứ?"
Ông chú thở dài nói: "Hả? Cảm ơn cậu nhóc nhé, tôi không sao.
Già rồi nên vô dụng, mới lau một du thuyền mà đã cảm thấy mệt rồi"
Tần Minh nói: "Mệt rồi thì uống miếng nước đi, tiền thì phải kiếm mãi, sức khỏe là cả đời.
Không thì cháu giúp chú nhé?"
Vẻ mặt ông chú cảnh giác, đẩy tay Tần Minh ra, lắc đầu nói: "Được rồi, cậu nhóc, cậu đừng cướp công việc của tôi là tôi đã cảm ơn cậu lắm rồi"
Tần Minh sững sờ, anh bị xem là người đến cướp việc làm rồi.
Cũng phải, bình thường những du thuyền này cũng cần người dọn dẹp, kiếm thêm một khoản thu nhập.
Tần Minh đang định giải thích thì một giọng nói mỉa mai từ du thuyền hai tầng truyền đến.
"Ha, Tần Minh, cậu đúng là thằng nghèo thoái chí, không ngờ lại cướp công việc của một ông chú đấy, không biết xấu hổ sao?"
Tần Minh nghe giọng nói này hơi quen, ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại là Trần Mục Linh.
Cô ta ăn vận trông rất gợi cảm, một bộ bikini màu vàng phối với một chiếc áo khoác chống tia UV mỏng, lộ ra vóc dáng vô cùng mê hoặc.
Lúc này, trên thuyền có người khác đi ra, đều là bạn bè của Trần Mục Linh, có cả Triệu Mộng Hoa và ba anh em ở ký túc xá đều ở đây.
Nhưng điều khiến Tần Minh khá bất ngờ đó là, các thành viên của câu lạc bộ cầu lông như Trương Tình Tình, Phương Tiến Thăng và cậu ấm Triệu Thác theo đuổi Trương Tình Tình cũng ở đây.
Không biết tại sao, người của hai giới lại chơi chung với nhau.
Nhưng anh không muốn nán lại lâu, vì những người này cũng chẳng thân thiện gì với anh.
Tần Minh không muốn giải thích gì, cũng không thể đưa họ lên thuyền của mình để thế hiện được.
Nếu để lộ thân phận thật sự của mình thì không ốn.
Trương Tình Tình nói: "Không phải chứ? Tần Minh, cậu bần quá đấy, tôi đá cậu ra khỏi nhóm rồi mà cậu còn có thể tìm đến tận đây? Làm sao cậu biết là sự kiện của câu lạc bộ cầu lông chúng tôi?"
"Chắc không phải theo đến đây để gặp mặt Hải Đường đấy chứ?"
"Chậc, chẳng phải bạn gái cậu ta có thai à? Còn đến đây quấy rối Hải Đường? Thứ đàn ông cặn bã"
"Nghe nói cô gái thôi học rồi, chắc là bị cưỡng ép đi phá thai, thứ cặn bã bạc tình bội nghĩa.
"
Triệu Lập Ngưu không nhịn được, nói: "Mọi người không biết thì đừng nói bậy, là Lý Mộng ngoại tình, còn giả vờ mang thai để lừa người ta"
Nhưng không ai quan tâm đến lời nói của Triệu Lập Ngưu, dù sao thì chẳng ai gọi được người giả vờ ngủ tỉnh dậy cả.
Đối mặt với sự hiểu lầm của những người này, Tần Minh sa sâm mặt, muốn giải thích nhưng vì biết Nhiếp Hải Đường không ở đây nên lười giải thích.
Bởi vì, anh cũng không muốn mang lại rắc rối cho Triệu Lập Ngưu và Lương Thiếu Dũng.
Trần Mục Linh tò mò hỏi: "Ể? Chị Tình, mọi người quen cậu ta à?"
Trương Tình Tình nói: "Tần Minh ấy à, vốn là thành viên của câu lạc bộ cầu lông bọn chị.
Trước đây cậu ta làm ra chuyện lớn, ai mà không biết cậu ta là thăng đàn ông cặn bã chứ? Thật sự không biết cậu ta theo đến đây làm gì? Chị đã đá cậu ta ra khỏi nhóm chat của câu lạc bộ cầu lông rồi, chắc không phải cậu ta không biết đấy chứ?"
Phương Tiến Thăng nói: "Hả? Đây chẳng phải Tần Minh à? Sao thế? Đi tìm công việc à? Phải rồi, sáng nay tôi gặp cậu ta ở siêu thị bên ngoài trường, hình như là siêu thị do bạn cùng lớp của cậu ta mở, ưu đãi cho bạn học cái giá một tiếng hai mươi tệ mà không làm sao"
"Hả? Tại sao vậy? Chẳng phải cậu ta là thằng rẻ rách không có tiền à? Kiếm một tiếng hai mươi tệ rất nhiều à"
Có cô gái tò mò hỏi.
Phương Tiến Thăng nhún vai, nói: "Xấu hổ mà, có vài người là thế đấy, bệnh sĩ chết trước bệnh tim"
Những người đó phá lên cười: "Ha ha ha, cho nên có vài người cũng không phải tự nhiên mà nghèo"
Tần Minh quay đầu bỏ đi, không muốn nổi giận với những người này, bọn họ chẳng biết gì cả, suy nghĩ chủ quan về cuộc sống của anh, đổi với Tần Minh mà nói,điều này rất nực cười.
Trương Tình Tình nói: "À phải rồi, đợi lát nữa chúng tôi ra biến, thiếu một người đứng nướng.
Tần Minh, chẳng phải trước