Tất cả mọi người có mặt tại đây nghe thấy lời này của Thường Hồng Hi đều chết lặng.
“Cái gì mà cốt nhục tương tàn chứ?”
Lòng Tần Minh cũng run lên, vẻ mặt ngạc nhiên.
Anh giơ tay ngăn Tống Dĩnh định tiến lên bảo vệ mình, sau đó ra hiệu cho cô ta.
Tống Dĩnh hiểu ý rời đi.
Triệu Trinh cũng quay đầu lại nhìn Thường Hồng Hi, vẻ mặt nghiêm túc, khoé mắt ngấn lệ.
Triệu Trinh hỏi: “Thường Hồng Hi, cậu nói vậy là có ý gì? Hơn nữa nếu cậu đã nhắc đến chuyện năm đó rồi vậy lẽ nào tôi đã làm sai? Ba cậu Thường Đức Khải đầu cơ trục lợi vật tư quốc gia, đã sắp bị đưa đi điều tra rồi, tôi thông báo trước cho cậu một tiếng coi như đặt dấu chấm hết cho tình anh em của tôi với ba cậu.
“Fuck!”
Thường Hồng Hi kích động chửi rủa: “Ông không xem đó là thời đại thế nào? Khi ấy tôi còn trẻ không biết gì, bị ông lợi dụng lòng yêu nước.
Ba tôi trộm vật tư của quốc gia là không đúng, nhưng đó là thuốc, thuốc để cứu mẹ tôi chứ không phải mang đi bán.
Ông nói với tôi là để tôi ngăn cản ba tôi, thật ra là muốn hại chết mẹ tôi.
Ông thương hại tôi ngu ngốc, nhất quyết bắt ba tôi phải đi đầu thú, kết quả trên đường đi gặp tai nạn, rồi ba tôi cứ thế qua đời.
Mẹ tôi ở bệnh viện không chờ được thuốc nên cũng chết.
Ba tôi thật xui xẻo khi có người anh em như ông”
Mọi người nghe xong nhất thời im lặng, không ngờ câu chuyện ẩn giấu phía sau lại phức tạp như thế?
Nhưng Triệu Trinh cũng không sợ mà tức giận quát lại: “Vậy ba tôi với tư cách là giáo viên của ba cậu, khi ấy ba tôi còn là minh chủ Ban Giám đốc tối cao của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.
Ông ấy lẽ ra sẽ được tiếp quản Hoàn Vũ, nhưng lại chết ở nước M một cách không thể giải thích được.
Thường Đức Khải, ba cậu có rất nhiều điểm khả nghi, nhưng ông ta lại chưa bao giờ nói thật với tôi, mà quyền hành của Hoàn Vũ lại ngay lập tức rơi vào tay nhà họ Thường các cậu.
Cô của cậu là Thường Nhuỵ đã châm ngòi ly gián, chia cắt mối quan hệ bốn anh em chúng tôi, khiến tôi trách nhầm Bạch Mạt Dương, làm liên lụy khiến ông ấy phải chết.
Cậu giải thích chuyện này thế nào?”
Thường Hồng Hi lớn tiếng mắng chửi: “Tất cả đều là lời nói xằng bậy một phía của ông! Thường Nhuỵ nói với tôi rồi, là do ông khăng khăng cố chấp, ham muốn quyền lực, tiêu diệt những người bất đồng ý kiến với mình, coi nhẹ tình cảm anh em.
Bạch Mạt Dương và