Không ngờ thằng bé bị Thường Hồng Hi trộm đi, chịu khổ suốt hai mươi mấy năm ở vùng núi nghèo.
"Cô, sao cháu không thấy hai em đâu?"
Đột nhiên, một người đàn ông đẹp trai đi từ bên cạnh tới.
Nếu Tần Minh ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, người này không phải Tần Trọng Bách mà anh từng gặp ở trong lâu đài cổ nào đó tại nước Đức lúc trước sao?
"Ồ, Trọng Bách.
Chính Ngôn đang bị bệnh.
11 Tần Mặc nói: "Sao cháu lại tới đây một mình vậy? Cháu cũng đã lớn rồi, đừng để ba cháu phải suốt ngày lo lắng nữa.
Tần Trọng Bách cười ngượng: "Cô, cô nên giúp cháu khuyên ba và ông cháu cháu mới đúng.
Cháu cũng ủng hộ tự do yêu đương như cô.
Cháu không cần cuộc hôn nhân chính trị.
Tần Mặc nói: "Hai ba con bọn họ đều là người bảo thủ, cô cũng chẳng thể khuyên được.
"Con nói ai bảo thủ vậy? Ôi, gả con gái ra ngoài như hắt nước đổ đi vậy"
Phía sau chợt truyền đến một giọng nói giả vờ đau lòng.
Tần Mặc nhìn người vừa tới và bĩu môi, nói: "Ba, con nói ba bảo thủ đấy.
Ba xem Trọng Bách cũng phàn nàn đến tận chỗ con rồi"
"Thằng nhóc này cứ thấy người lại phàn nàn, không có tiền đồ"
Tần Hiếu Quang cười ha hả, nói: "Tần Mặc, con tới đây, ba có chuyện muốn nói với con."
Hai ba con đi sang bên cạnh, Tần Hiếu Quang hỏi: "Ba nghe nói Tần Minh, người thừa kế mới của tập đoàn Hoàn Vũ cũng chính là con nuôi của Thường Hồng Hi thật ra là đứa trẻ nhà họ Tần cũ chúng ta?"
Tần Mặc khẽ gật đầu: "Sau khi Tụng Lễ và ba chồng con về đều nói vậy.
Thật ra, năm đó con sinh ra cặp song sinh cùng trứng nhưng bị người ta lén đổi mất một đứa.
Chính Đình không phải là con ruột của con mà là một đứa trẻ con của gia đình bình thường.
Con và Chính Đình đã làm giám định DNA rồi, thật sự không có quan hệ ruột thịt.
Bây giờ thằng bé cũng đang rất bối rối..."
"Nếu Triệu Chính Đình không phải là con ruột của con thì đừng để ý tới làm gì.
Nhưng chuyện của Tần Minh có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Thằng bé không chỉ khỏe mạnh, bây giờ còn là minh chủ Hoàn Vũ đấy"
Tần Hiếu