Oreo vẫy đuôi đi theo Tống Dữ Tinh, có vẻ rất thích vị khách mới tới này.
Tống Dữ Tinh nhận ra rằng chú chó này chẳng qua là nhìn hơi đáng sợ thôi chứ thực ra là rất ngáo, mới nãy còn bị Lục Tứ cười nhạo là nhát gan, giờ cậu đã có thể mặt bình tĩnh sờ đầu Oreo một cái, cảm giác rất tốt.
Cậu hất cằm lên nhìn về phía Lục Tứ, trong đôi mắt tuấn tú mang theo ý cười kiêu ngạo, "Anh, gan em không nhỏ nha, anh xem Oreo thích em chưa này.
"
Nụ cười này quả thực có chút chói mắt.
Lục Tứ không dấu vết rời mắt đi chỗ khác.
Đúng, quẳng cả chủ sang một bên.
Đúng là con chó ngu ngốc ăn cây táo rào cây sung.
Ngày mai không có mày ăn đồ hộp nữa!
Hắn liếc mắt nhìn một người một chó chơi với nhau vui vẻ, nhặt quả bóng bên cạnh rồi ném đi, Oreo gâu một tiếng, lập tức không chơi với khách mới tới nữa, điên cuồng đuổi theo quả bóng.
Hắn lại quét mắt nhìn Tống Dữ Tinh vẫn còn đứng trên cầu thang, "Đi lên.
"
Tống Dữ Tinh khéo léo đáp một tiếng, đi theo người đàn ông vào phòng cho khách.
Căn biệt thự này bình thường chỉ có mình Lục Tứ và chú chó ngốc Oreo, người giúp việc không ở đây, mỗi ngày chỉ tới nấu cơm và làm vệ sinh.
Phòng cho khách cũng được quét dọn định kỳ cho nên vẫn sạch sẽ.
"Cậu ở phòng này, trong ngăn kéo có đồ dùng vệ sinh, không có việc gì thì đừng chạy lung tung.
" Lục Tứ lạnh nhạt dặn dò đôi câu, sau đó liếc Tống Dữ Tinh một cái rồi xoay người ra ngoài.
Tống Dữ Tinh dè dặt đi theo hắn, "Anh, em vẫn chưa biết tên anh mà, em là Tống Dữ Tinh, Tống trong Đường Tống, Dữ là đảo nhỏ, Tinh là ngôi sao.
"
"Lục Tứ.
"
Bước chân của người đàn ông không dừng lại, hắn đi đến phòng mình, âm thầm lặp lại ba chữ kia trong lòng rồi "ầm" một tiếng, không chút lưu tình đóng cửa lại.
Tống Dữ Tinh theo sau bị nhốt ở ngoài.
Cậu nhắm mắt hít sâu một hơi, trong lòng nhanh chóng đọc mấy lần khẩu quyết để không tức giận.
Đời người