Vừa vào cửa, Oreo đã phi ầm ầm tới.
Lục Tứ rất vui vẻ xoa đầu nó, còn nắm móng vuốt của nó đưa đến chỗ thanh niên bên cạnh, nghiêm túc nói: "Chó đần, sau này người này sẽ là mẹ của mày, nào, nắm tay với mẹ đi."
Oreo kêu ngao ngao, nhiệt tình lè lưỡi với Tống Dữ Tinh.
Tống Dữ Tinh: "..."
Thấy ở đây có hai con chó.
Thím Vương đang bận rộn trong bếp nghe tiếng động thì đi tới, nhìn thấy Tống Dữ Tinh thì cũng không kinh ngạc, híp mắt cười, "Tiểu Tống à, Lục tiên sinh đã nói trước với thím rồi, chà, hai đứa nhìn xứng đôi lắm, đúng là trời sinh một cặp!"
Cơ thịt trên mặt Tống Dữ Tinh cứng ngắc, cố gắng nở một nụ cười với thím Vương, chắc chắn là Lục Tứ đã nói mấy thứ kỳ quái với bà rồi.
Khóe miệng Lục Tứ lặng lẽ cong lên, khi bị Tống Dữ Tinh nhìn thì vội vàng hạ xuống.
"Tôi cất hành lý về phòng giúp em." Dứt lời, hắn liền xách vali lên lầu.
Nếu thím Vương không ở đây, Tống Dữ Tinh đã sớm đá cho hắn một cước.
Thím Vương nhiệt tình gọi Tống Dữ Tinh đến ngồi trên salon, rót cho cậu một ly nước chanh rồi về phòng bếp bận việc tiếp.
Cậu uống một hơi hết nửa ly, kiềm chế ý muốn tông cửa xông ra của mình, chơi với Dâu Tây Nhỏ và Oreo, thấy Lục Tứ mãi không xuống thì đi lên tầng hai.
Cậu đi đến phòng cho khách trước kia mình từng ở, không có người, đồ đạc của cậu cũng không ở đây.
Chẳng lẽ...
Tống Dữ Tinh rảo bước đến phòng ngủ chính, cửa phòng không đóng kín, khe cửa mở rộng.
Cậu đẩy cửa vào, quả nhiên nhìn thấy vali của mình đang đặt ở một bên.
"Lục Tứ, tôi đồng ý vào ở nhà anh nhưng không có nghĩa là sẽ ở chung phòng với anh!"
Nghe thấy tiếng, Lục Tứ đi ra khỏi phòng để quần áo, "Sao?"
Trên người hắn chỉ một chiếc quần dài, thân trên ở trần, tay vẫn còn cầm một cái áo phông chưa kịp mặc.
Bờ vai rộng, vòng eo thon và những múi cơ quyến rũ đẹp đẽ cứ thế phơi bày trước mắt Tống Dữ Tinh, tám múi cơ bụng rắn chắc nhìn cực kì mê người.
Tống Dữ Tinh đang chuẩn bị nói thì lập tức ngừng lại, yết hầu theo bản năng lên xuống một vòng.
Lục Tứ thấy phản ứng này của cậu, lập tức vui vẻ, hắn bước đến bên cạnh thanh niên, hơi cúi đầu nhìn con ngươi xinh đẹp của cậu, môi mỏng nâng lên, "Sao? Thèm muốn thân thể của tôi à?"
Mặt hai người rất sát nhau, Tống Dữ Tinh thậm chí còn ngửi được khí tức nhàn nhạt trên người hắn, không rõ đó là mùi gì, nhưng không khó ngửi, hoặc có thể nói là rất hấp dẫn.
Cậu run lên, đưa tay đẩy người trước mặt, nhưng không đẩy được, ngược lại còn bị Lục Tứ nắm chặt tay đè lên ngực hắn.
Lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt ấm áp, nhiệt độ trên đầu ngón tay của cậu tăng lên, truyền đến tận trái tim và lan ra khắp cơ thể.
Tim Tống Dữ Tinh không khỏi đập lệch nhịp, vành tai đỏ lên, cậu hung hăng trợn mắt với Lục Tứ, "Bỏ tay!"
Lục Tứ không nhúc nhích mà còn nắm chặt hơn, hắn nhìn chằm chằm thanh niên, giọng trầm thấp đè nén: "Tôi muốn hôn em."
Tống Dữ Tinh ngẩn người, trong khoảnh khắc đó, cậu bị người đàn ông áp lên mặt tường, eo bị cánh tay của đối phương ôm chặt, một bàn tay của Lục Tứ đè lên ót cậu, đôi môi hơi nhếch cũng bị đối phương mạnh mẽ công chiếm.
"Ưm..."
Nụ hôn của Lục Tứ tràn đầy sự cường thế không thể chối từ và tính xâm lược, như một con chó sói cuối cùng cũng bắt được con mồi về tay.
Thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc rất nhiều, Tống Dữ Tinh ma xui quỷ khiến thế nào lại không phản kháng, người cậu cứng đơ, trong nháy mắt cậu thoáng nghĩ đến rất nhiều thứ, cuối cùng lại chẳng còn gì.
"Lục tiên sinh, Tiểu Tống, cơm tối xong rồi, có thể dùng bữa được rồi."
Thím Vương ở dưới lầu hô lên.
Tống Dữ Tinh lập tức giật mình như chú mèo bị hoảng sợ, nháy mắt đã tỉnh táo lại, dùng sức đẩy đầu Lục Tứ.
Nhưng cánh tay của đối phương vẫn vòng qua eo cậu, chặt cứng như thép.
"Bỏ tay ra!" Giọng nói của thanh niên mềm nhũn, gò má trắng nõn đã giăng đầy mây hồng, nhìn cực kỳ dễ bắt nạt.
Hầu kết của Lục Tứ chuyển động, giọng nói trầm khàn: "Không bỏ, trừ khi em đồng ý chung phòng với tôi."
"Không thể nào!"
Lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng thím Vương: "Lục tiên sinh, Tiểu Tống, hai người có ở đây không?"
Cửa phòng ngủ vẫn mở toang, chỉ cần bà đi tới là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong ngay.
Tống Dữ Tinh nóng nảy, "Mẹ nó, anh bỏ tôi ra!"
Lục Tứ siết chặt cánh tay, như cười như không nhìn cậu, "Đồng ý thì tôi bỏ em ra, sao nào? Vẫn sợ tôi sẽ ăn em à?"
Tiếng thím Vương ngày càng gần hơn.
Tống Dữ Tinh trợn mắt nhìn người đàn ông được voi đòi tiên này, nghiến răng nghiến lợi, "Được!"
Đôi môi người đàn ông nhanh chóng treo một nụ cười càn rỡ đắc ý, hắn sờ đầu cậu một cái rồi mới thả lỏng tay, sau đó mặc áo vào.
Lúc thím Vương đi tới, đã không còn bất cứ sự khác thường nào, "Hai cậu đều ở đây à, có thể dùng bữa tối được rồi."
"Được, bây giờ chúng cháu xuống đây."
Thím Vương vừa xoay người đi khỏi, Tống Dữ Tinh mới một giây trước còn ngoan ngoãn khôn khéo liền lập tức lật mặt, nhấc chân đá Lục Tứ.
Hắn linh hoạt vọt sang một bên, "Đã nói thì đừng nuốt lời, không thì em là đồ rùa con."
Tống Dữ Tinh: Đờ mờ anh!
Thím Vương cho Oreo và Dâu Tây Nhỏ thêm thức ăn rồi ra về, hai đứa chó mèo vui vẻ ăn, Tống Dữ