Trụ sở tập đoàn Lục Thị.
Hôm nay, có một chuyện đã làm náo động toàn bộ công ty.
Nhóm chat của công ty bùng nổ, mỗi giây có thêm 99 tin nhắn mới.
[Đù má đù má đù má á á á!!]
[Lục tổng đi làm còn dắt theo một em trai nhỏ cực kì dễ nhìn!]
[Á á á Lục tổng còn cười với em trai kia, cười cực kỳ dịu dàng chiều chuộng]
[Quan hệ của bọn họ không hề đơn thuần!!]
[Hôm nay tăng ca thật là bổ ích, có thể hóng hớt ngay tại hiện trường]
[???]
[Có chuyện gì vậy?]
[Bây giờ tôi quay lại tăng ca có kịp không?]
Năm phút trước, hai nhân vật chính của tin đồn một trước một sau đi vào công ty.
Thời tiết ở Bắc Thành đang lạnh dần lên, Tống Dữ Tinh mặc một chiếc hoodie dài tay xám tro với quần túi hộp màu đen.
Cậu đội mũ áo lên đầu, hai tay nhét trong túi, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn đầy vẻ không tình nguyện, chậm rãi đi sau lưng Lục Tứ.
Cách ăn mặc và vẻ ngoài như vậy làm cậu nhìn vừa trẻ con lại vừa ngầu.
Lục Tứ đi đằng trước đột nhiên dừng lại, cười như không cười nhìn thanh niên đứng cách hắn mấy mét, "Đi chậm như vậy là muốn tôi dắt em ư?"
Lục Tứ nhìn không khác mọi khi là mấy, âu phục màu xám mặc ngoài áo sơ mi trắng, cổ áo sơ mi hơi mở ra, tăng thêm chút cảm giác cấm dục.
Gương mặt và vóc dáng kia đúng là hợp nhau, như một bình hormone di động.
Tống Dữ Tinh chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt mình nhìn như con công đang xòe đuôi, cậu bất đắc dĩ đi đến bên cạnh hắn, "Tôi nói rồi, chỉ ở đây đến trưa thôi."
"Dĩ nhiên." Lục Tứ đưa tay khoác vai Tống Dữ Tinh, lại nhéo nhéo vành tai cậu, cười cười, "Tống cục cưng, em là phu nhân tương lai của Lục Thị, đừng cau có, đi, đưa em đến thăm phòng làm việc của tôi một chút."
Tống Dữ Tinh không khách khí đẩy tay hắn ra, phu nhân cái đầu anh, nhiều người nhìn thấy hết cả rồi.
Đừng tưởng rằng cậu không chú ý đến những ánh mắt khiếp sợ kia.
Bây giờ cậu rất hối hận, vô cùng hối hận, tại sao hôm đó lại lái xe của Lục Tứ ra đường! Nếu cậu không lái, cũng sẽ không đâm hỏng xe, sẽ không bị Lục Tứ uy hiếp thì sẽ không đáp ứng điều kiện của đối phương, sẽ không xuất hiện ở đây!
Điều kiện mà Lục Tứ đưa ra là: Trong khoảng thời gian sống chung với hắn, Tống Dữ Tinh không thể lêu lổng bên ngoài cùng đám hồ bằng cẩu hữu, nếu không có việc thì phải có mặt ở nhà trước 8 giờ tối.
Nếu cậu không đồng ý thì hắn sẽ nói chuyện đâm xe cho Tống Vân Tu.
Tống tiểu thiếu gia tức điên người, lại sợ anh trai sẽ biết chuyện, đành phải chịu thua.
Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm cậu cứ tưởng sẽ chuồn ra ngoài chơi được, ai ngờ lại bị Lục Tứ bắt lại rồi đưa đến công ty.
Đờ mờ!
Lục Tứ điên này cuối tuần mà tăng ca cái gì!
Vì không phải ngày làm việc nên ở công ty không có nhiều nhân viên, nhưng Tống Dữ Tinh và Lục Tứ vừa xuất hiện đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, hình ảnh quá mức chấn động.
Lục tổng mang người đến công ty thì cũng không có gì lạ, nhưng trước giờ hắn không thân mật với ai như vậy, không chỉ cười với em đẹp trai kia, còn ôm vai sờ tai.
Hai người cùng giới bình thường sẽ làm vậy sao? Quan Vũ sẽ làm vậy với Trương Phi sao?!
Chẳng lẽ...
[Các chị em, tôi có một suy đoán to gan, không biết có nên nói hay không...]
[+1]
[Tiểu kiều thê mà Lục tổng theo đuổi không phải là em đẹp trai kia đó chứ?]
[Đồng ý]
[Iêm cũng nghĩ vậy á]
[Hỏi thật nè, bây giờ tôi chạy đến công ty để tăng ca thì còn kịp không?!]
...
Trợ lý Diệp ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn tin nhắn hóng chuyện trong group chat, cảm khái thở dài, đôi mắt của hắn đã nhìn thấu quá nhiều.
Mấy người này cập nhật thông tin chậm quá, cậu mới là người đầu tiên hóng hớt đây.
Cậu biết, nhưng cậu không được nói.
Buồn ghê.
Một giây sau, điện thoại của cậu vang lên.
Chờ hết ba hồi chuông, trợ lý Diệp dè dặt nghe máy.
Trong loa truyền đến giọng nói lãnh khốc vô tình của sếp nhà cậu: "Đến phòng tôi một chuyến."
"Phòng làm việc của anh không tệ nha." Tống Dữ Tinh tò mò đánh giá phòng tổng giám đốc rộng rãi sáng ngời, nhìn một lúc thì hết hứng thú, thu hồi tầm mắt, đặt mông ngồi lên ghế salon.
Lục Tứ ngồi xuống cạnh cậu, đưa tay khoác vai cậu, nhẹ nhàng sờ cằm cậu một cái, "Ở đây còn có phòng nghỉ, giường bên trong cũng không tệ, có muốn thử một chút không?"
Tống Dữ Tinh lạnh lùng liếc hắn một cái, "Cút."
Lục cẩu đúng là không biết xấu hổ.
Đúng lúc này, trợ lý Diệp gõ cửa đi vào, cậu cảm thấy mình đến rất không đúng lúc, hơn nữa trong lòng cậu còn có dự cảm không lành, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Tống tiểu thiếu gia.
"Đây không phải là anh trợ lý sao, đã lâu không gặp." Tống Dữ Tinh ngoắc ngoắc môi, cười cực kỳ hữu hảo với trợ lý Diệp, còn thân thiết hỏi thăm sức khỏe cậu: "Dạo này có khỏe không?"
Trợ lý Diệp: Im fine, thanks.
Trợ lý Diệp đáng thương không có chỗ dựa lo lắng nơm nớp nhìn sắc mặt Lục Tứ, cố gắng mỉm cười với Tống Dữ Tinh, "Ừ...!Như này không ổn lắm đâu."
Tống Dữ Tinh nhìn sắc mặt không tốt của Lục Tứ, cười, "Lục tổng, không quấy rầy ngài làm việc nữa, cho tôi mượn trợ lý Diệp nhé, để anh ấy dẫn tôi đi tham quan công ty của anh được không?"
Lục Tứ lạnh lùng nhìn trợ lý Diệp, nhếch mép một cái, nói: "Dĩ nhiên là được."
"Trợ lý Diệp, cậu biết phải làm gì rồi đó,