Lục Tứ có cảm giác rằng mình đang nằm mơ.
Người trước mắt đương nhiên là đẹp, mái tóc ngắn màu xám rất hợp với tai mèo màu hồng, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, con ngươi màu hổ phách trong veo lấp lánh, như nhân vật trong truyện xé trang sách bước ra.
Trong lúc lơ đãng, hắn thấy Oreo và Dâu Tây Nhỏ đang chơi cách đó không xa, khóe miệng giật giật.
Được rồi, không chỉ có Tống Dữ Tinh đeo tai mèo, hai con chó mèo kia cũng mỗi con đeo một đôi như thế.
Dâu Tây Nhỏ đáng yêu là rõ, nhưng Oreo đần như vậy còn đeo tai mèo, nhìn như dở hơi.
Tống Dữ Tinh nhìn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của Lục Tứ, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý.
Cậu tiếp tục lắc tay người đàn ông, làm nũng: "Anh, sao anh không để ý đến em, anh ghét em rồi ~"
Có sao nói vậy, kéo dài âm cuối, Tống tiểu thiếu gia còn bị chính mình làm cho ghê tởm, người nổi đầy da gà.
Nhưng cậu là một diễn viên chuyên nghiệp, vẫn giả vờ đơn thuần vô tội chớp chớp mắt với Lục Tứ.
Nhìn dáng vẻ không thể chịu nổi của Lục cẩu, cậu phải làm cho hắn ghê tởm đến chết luôn!
Lục Tứ chậm rãi hoàn hồn, nhìn Tống cục cưng như đang bị ma nhập, khóe miệng cong lên, vẻ mặt cưng chiều.
"Không phải là không để ý tới em, chẳng qua là anh hơi ngạc nhiên." Lục Tứ đưa tay sờ tai mèo xù lông trên đầu Tống Dữ Tinh, ý vị thâm trường, "Rất đáng yêu, rất hợp với cục cưng nhà mình."
Tống Dữ Tinh chần chừ nửa giây, sao cậu lại thấy vẻ biến thái trong ánh mắt của Lục Tứ vậy hả?
Nhưng vở kịch này vẫn phải diễn cho trót lọt, cậu rúc đầu vào ngực người đàn ông, cọ cọ một cái, giọng mềm nhũn: "Anh thích là tốt rồi."
Yết hầu của Lục Tứ chuyển động một lượt, tim bỗng đập nhanh hơn nửa nhịp, Tống cục cưng lại muốn bày trò gì, cái này còn có sức sát thương lớn hơn cả ba ngày không tắm.
"Sao không xỏ dép?" Hắn nói xong thì cúi xuống ôm ngang thanh niên lên.
Tống Dữ Tinh lập tức muốn chửi người, vừa há miệng liền vội vàng đè nén câu từ thô tục xuống, cậu thét lên một tiếng, ôm cổ người đàn ông thật chặt, "A~ làm gì mà bất ngờ vậy, dọa người ta sợ chết đi được."
Lục Tứ cực lực kiềm chế đến mức bả vai cũng run lên thì mới không bật cười.
E rằng Tống cục cưng không biết, dáng vẻ cậu bấm giọng nói chuyện thực ra rất đáng yêu.
Lục Tứ đặt cậu lên salon, hôn hôn khóe môi cậu, nói như dỗ trẻ con: "Tôi đi thay quần áo đã, em ngoan một chút nhé."
Tống Dữ Tinh gật đầu một cái, "Vâng!"
Nhưng mà, sao...!cứ có cảm giác...!là lạ?
Sao Lục cẩu không ghét cậu?
Nhất định là do cậu điễn chưa đủ tốt, chưa đủ ỏn ẻn, chưa đủ ẻo lả.
Tống Dữ Tinh ôm Dâu Tây Nhỏ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với nó, không sai, đúng là vậy.
Dâu Tây Nhỏ: "Meo meo~"
Bên kia, Lục Tứ mặt không đổi sắc đi về phòng ngủ, đóng cửa lại, rồi xì một cười phì cười.
Há há há...
Cười xong, hắn vừa thay quần áo thì nhận được cuộc gọi của trợ lý Diệp.
Trợ lý Diệp: "Lục tổng, tôi đã suy nghĩ mấy ngày, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không..."
"Vậy thì đừng nói, không có việc gì thì tôi cúp máy đây." Lục tổng lại trở về bộ dạng lãnh khốc vô tình.
"Á ngài chờ chút, là chuyện liên quan đến Tống thiếu gia!"
Lục Tứ lập tức đổi ý, "Nói đi."
"Mấy hôm trước Tống thiếu đến công ty của chúng ta mà, cậu ấy rất nghiêm túc hỏi tôi một vấn đề..."
Nghe vậy, Lục Tứ cảm thấy hứng thú hẳn lên, "Cậu trả lời thế nào?"
Trợ lý Diệp cười khan, "Tôi nói ba điều, thứ nhất, ngài ghét nhất người lôi thôi lếch thếch."
Rốt cuộc Lục Tứ cũng biết tại sao Tống Dữ Tinh đột nhiên làm cho nhà cửa bừa bộn lại còn không chịu tắm, hóa ra là vì cái này.
Diệp Nham, vì những lời này của cậu, ba ngày vừa rồi ông đây đã chịu khổ biết bao!
Lục Tứ lạnh lùng nói với trợ lý Diệp, "À, cậu rất biết nói chuyện đó." Trong giọng nói đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Trợ lý Diệp run tay một cái, cách màn hình cũng có thể thấy được sắc mặt cực kỳ không tốt của sếp, trên trán còn có hàng chữ: Cắt tiền thưởng!
"Còn gì nữa không?"
"Còn có..." Trợ lý Diệp khẩn trương nuốt nước miếng một cái, ấp úng: "Tôi còn nói rằng, ngài không thích kiểu người hay làm màu, và cái kiểu hay nũng nịu ỏn ẻn nữa."
Lục Tứ yên lặng.
Trợ lý Diệp càng lo nơm nớp, không phải cậu nói sai cái gì đó rồi chứ?
Lục Tứ: "Trợ lý Diệp, tiền thưởng của cậu, gấp đôi."
Trợ lý Diệp: "Giúp tôi một chuyện này nữa thì tăng tiền thưởng gấp ba lần cho cậu."
Trợ lý Diệp: "???"
Còn có chuyện tốt đến mức này sao?
Hai phút sau, Lục Tứ cúp điện thoại.
Hắn đưa tay lên mép, khóe môi không kìm được mà cong lên, tiếng cười khẽ trầm thấp tràn ra từ trong cổ họng.
Nụ cười sâu xa kia thoáng để lộ mấy phần biến thái và ý xấu không lường được.
Tống cục cưng, nếu em muốn chơi thì để tôi chơi cùng em một chút.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Dữ Tinh lập tức buông điện thoại xuống, cực kỳ ngoan ngoãn ngồi trên salon, hai đầu gối khép lại, bàn chân hơi tách ra, cậu vừa đưa tay vén lọn tóc ra sau tai vừa ngượng ngùng mím môi cười với người đàn ông một cái.
"Anh, anh thay quần áo xong rồi."
Điệu bộ này phải nói là làm màu cực đỉnh, cậu đã cố ý đọc qua trên mạng.
Lục Tứ lùi lại nửa bước, hàng lông mày anh khí nhíu lại, "Tống Dữ Tinh, em đừng như vậy."
"Anh, anh không thích em ư?" Tống Dữ Tinh chu môi, tủi thân nhìn người đàn ông.
Há há há, chê đi, chê nhiều vào, làm cho anh ghê tởm muốn chết luôn!
Lần đầu đã đạt được hiệu quả, Tống tiểu thiếu gia càng ra sức diễn, cậu chạy