Dĩ nhiên Tống Vân Tu sẽ không phản đối việc Tống Dữ Tinh hẹn hò với Lục Tứ, kể cả anh có phản đối thì cũng không có ích gì.
Chẳng qua, khi nghe được tin này, anh đã ở trong phòng hết một ngày.
Vẫn còn tốt, Lục Tứ chưa biết chuyện này.
Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của anh em tốt, Tống Vân Tu yên lặng hút một điếu thuốc, lòng đầy ưu sầu.
Tuy thừa nhận bản thân thích Lục Tứ, còn nói thẳng với anh trai, nhưng Tống Dữ Tinh cũng không nói rõ với Lục Tứ ngay.
Chỉ cần nghĩ đến những điều khi trước nói, những chuyện đã từng làm, cậu cảm thấy mặt mình rất đau.
Cậu cũng cần thể diện mà.
"Tinh ca, sao dạo này cậu xuống tinh thần thế?"
Hàn Dã đưa tay khoác vai Tống Dữ Tinh, thân thiết nói: "Sắp hết một tháng rồi, cậu sắp quay về kí túc xá đúng không? Thắng ca và Hiên ca đều chờ cậu đó, người ta cũng rất nhớ cuộc sống ở chung với cậu nha."
Nói xong, cậu ta còn thẹn thùng ôm cánh tay Tống Dữ Tinh, không biết còn tưởng họ đang yêu nhau.
"Xì, né tôi ra đi." Tống Dữ Tinh chê.
Hàn Dã lại sáp vào, híp mắt đánh giá gương mặt của Tinh ca nhà cậu, nhẹ nhàng than: "Chẳng lẽ cậu không về sao? Lục tổng đoạt cậu tới tay nhanh như vậy sao?"
Sắc mặt Tống Dữ Tinh trở nên mất tự nhiên ngay lập tức, cậu chối đây đẩy.
Hàn Dã nở một nụ cười kiểu cái gì cũng biết, xem ra cậu không hề nghĩ sai, chuyến này Tinh ca một đi không trở lại.
Sao cậu cứ có cảm giác mất mát khi cha già có con gái đi lấy chồng vậy nhỉ?
Những thứ Hàn Dã nói, Tống Dữ Tinh cũng từng nghĩ tới, mấy ngày nữa là đến một tháng, cậu sẽ dọn ra ngoài hoặc tiếp tục ở lại nhà Lục Tứ.
Nếu là trước đây, cậu chỉ mong lập tức thu dọn hành lý rồi "biến", bây giờ thì...!Không thể bỏ được.
Có lẽ cứ mập mờ mãi thì không phải là lựa chọn tốt.
Đm, Tống Dữ Tinh, mày sợ cái gì chứ!
Chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay nói thẳng với Lục Tứ luôn đi.
"Dã ca, tôi có việc, về trước đây." Tống Dữ Tinh vỗ vai Hàn Dã một cái rồi tức tốc chạy đi.
Hàn Dã đứng tại chỗ, mờ mịt không hiểu, phản ứng của Tinh ca nhà cậu như thể người chồng đang nôn nóng được gặp vợ con vậy.
Tài xế của Lục Tứ đã chờ ở ngoài trường học.
Sau khi Tống Mậu Học ra tù, Lục Tứ không yên tâm, sát sao để ý Tống Dữ Tinh, chỉ cần hắn rảnh thì sẽ đích thân tới đón cậu về, nếu không rảnh thì cũng bảo tài xế riêng đi đón.
"Tống thiếu gia, bây giờ về nhà luôn sao?"
"Hừm...!Chưa về vội, ở gần đây có một cửa hàng hoa, đến đó trước đi ạ."
"Được rồi." Tài xế vừa lái xe vừa cười trêu, "Cậu muốn mua hoa đúng không? Tặng cho bạn gái nhỏ sao?"
Tống Dữ Tinh trước giờ không hề ra vẻ thiếu gia, dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu rất được người khác yêu thích, nhất là những người lớn tuổi, cậu với người tài xế trung niên này cũng tiếp xúc khá tốt.
"Cứ cho là thế đi ạ." Tống Dữ Tinh cười, mi mắt cong cong.
Tài xế cũng không biết mối quan hệ của cậu và Lục Tứ.
Muốn tỏ tình thì đương nhiên phải dùng hoa hậu, nhưng cầm một bó to thì rất chói mắt, cuối cùng Tống Dữ Tinh chỉ chọn một vài bông hồng đỏ tươi nhất, đẹp nhất.
Cậu còn nhờ nhân viên trong tiệm dạy gói hoa rồi tự mình dùng giấy bọc để bọc những bông hoa lại.
Trả tiền xong, thanh niên cầm bó hoa đi ra khỏi tiệm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu mang theo nụ cười sáng rỡ, hấp dẫn sự chú ý hơn cả hoa trên tay cậu.
___
Chạng vạng tối, thím Vương nấu cơm trong bếp, Dâu Tây Nhỏ và Oreo chạy đuổi nhau trong sân.
Lục Tứ thì tăng ca, sẽ không về sớm.
Tống Dữ Tinh vừa về đã trốn vào phòng, rầu rĩ nhìn bó hoa, lát nữa phải tặng hoa cho Lục Tứ như thế nào đây? Tặng xong thì nói gì nhỉ?
Cậu phiền não vò đầu mấy cái, đột nhiên điện thoại reo lên.
Một số lạ.
Tống Dữ Tinh không suy nghĩ nhiều, nhận điện thoại: "Alo?"
Chất giọng tục tằn khàn khàn của người đàn ông trung niên vang lên, truyền vào tai Tống Dữ Tinh, "Con trai ngoan, lâu lắm rồi không được nghe giọng của con, có nhớ ba không?"
Rõ ràng giọng nói và nội dung rất thân thiết nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Sắc mặt Tống Dữ Tinh thay đổi, bàn tay cầm điện thoại chặt hơn, gân tay màu xanh nổi lên rất rõ.
Đôi mắt cậu đầy ý lạnh, môi nở nụ cười giễu cợt, "Đừng có nhận bừa họ hàng."
Không sai, quả nhiên gã Tống Mậu Học này chủ động tìm tới cửa.
Bên kia, Tống Mậu Học cười lạnh một tiếng, "Sao? Trở thành thiếu gia nhà giàu thì không muốn nhận nữa à?"
Tống Dữ Tinh: "Muốn gì thì nói mau, đừng giả bộ với tôi."
"Tống thiếu gia có tiền như vậy, có thể cho ba một chút được không, ba nuôi con nhiều năm như vậy, cũng đến lúc con nên báo đáp rồi."
...
Tống Dữ Tinh cúp điện thoại, đặt bó hoa vẫn ở trong tay lên bàn rồi đứng dậy rời đi.
"Tiểu Tống, cơm tối xong rồi, con định đi đâu vậy?"
"Con có việc phải đi gặp bạn, không ăn cơm nhà đâu, thím cứ ăn trước đi ạ."
Tống Dữ Tinh vừa nói vừa xỏ giày, vội vàng ra cửa.
Đến lúc thím Vương kịp đuổi theo thì cậu đã ra khỏi nhà rồi.
"Thằng bé này, có chuyện gì gấp vậy chứ, cơm cũng không ăn."
Sắc trời dần tối, Lục Tứ còn đang họp ở công ty thì Tống Vân Tu gọi tới.
Cấp đưới đang báo cáo công việc, hắn không cắt ngang họ mà yên lặng cầm điện thoại lên, đi ra khỏi phòng họp.
Tiện tay đóng cửa phòng họp, người đàn ông lười biếng tựa vào mặt tường bên cạnh, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, nhận cuộc gọi.
"Tống tổng có việc gì sao?"
Tống Vân Tu vội vàng