"Đánh đi, sao anh không đánh?"
"..."
Nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Tống Dữ Tinh, Lục Tứ yên lặng chốc lát, rồi cũng không biết phải làm sao.
Con thỏ nhỏ chết bầm này cố ý kể khổ trước mặt hắn, ỷ lại rằng hắn sẽ không ra tay thật.
Nhìn bàn tay bọc bằng vải thưa trước mắt, ánh mắt hắn thoáng qua chút mềm mại.
Hắn vừa đau lòng, hận người bị thương sao không phải mình, nhưng cũng vui vẻ vì lúc ấy Tống Dữ Tinh không do dự nhào tới, vì cứu hắn nên mới bị thương.
Điều này chứng minh rằng hắn cũng rất quan trọng trong lòng đối phương.
Lục Tứ nhẹ nhàng đẩy tay Tống Dữ Tinh ra, "Đừng lộn xộn, về phòng của em đi."
"Không về." Tống Dữ Tinh vừa nói vừa nhích lại gần Lục Tứ, đột nhiên ôm cổ hắn, trèo lên người hắn, cuối cùng nằm hẳn trên người hắn như một con gấu túi.
Hai người mặt đối mặt, kề sát nhau không một kẽ hở, tư thế hết sức thân mật.
Lục Tứ thoáng kinh ngạc, thân thể hơi cứng ngắc, mùi sữa tắm nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi.
"Tống Dữ Tinh, xuống khỏi người tôi." Hắn muốn đẩy Tống Dữ Tinh ra nhưng lại sợ vô tình đụng phải vết thương của cậu nên không biết phải đặt tay vào đâu cho đúng.
"Không muốn." Tống Dữ Tinh chôn đầu nơi hõm vai của người đàn ông, ôm cổ hắn không buông.
Ở khoảng cách gần như vậy, cậu có thể nghe thấy tiếng trái tim người đàn ông đập bình bịch mạnh mẽ, lúc hắn nói chuyện, cậu cũng có thể cảm nhận được lồng ngực của đối phương rung lên.
Tống Dữ Tinh ngẩng đầu lên, hơi kéo giãn khoảng cách, nhìn thẳng cặp mắt thâm thúy của người đàn ông, hai phiến môi hé ra rồi đóng lại: "Anh có thể đừng giận nữa được không? Nhé?"
Giọng thanh niên dịu dàng, có mấy phần nũng nịu và khẩn cầu.
Ánh đèn nhu hòa vẩy lên mặt cậu, làn da trắng nõn xinh đẹp, trông như được phủ một lớp men sứ nhẵn nhụi bóng loáng.
Hàng mi dài rậm của cậu hơi rung động, đuôi mắt rũ xuống, con ngươi màu hổ phách lấp lánh ánh sáng như một chú cún con vô tội, mắt lom lom nhìn chủ nhân của mình.
Trái khế cổ của Lục Tứ đảo quanh, trong đầu hắn đang nghĩ không biết hôm nay Tống cục cưng uống nhầm thuốc gì.
Với tính tình của Tống Dữ Tinh, dù biết mình sai thì cũng không làm nũng với hắn như bây giờ.
Hơn nữa vừa rồi hắn còn tức giận như thế, mắng cậu một trận, cậu không dỗi đã là tốt lắm rồi, sao có thể có những biểu hiện như bây giờ.
Yên lặng một lúc, Tống Dữ Tinh lại mở miệng: "Không nói gì nghĩa là đồng ý."
"Em..."
Lục Tứ vừa mở miệng, Tống Dữ Tinh đột nhiên cúi đầu, lấy môi mình chặn ngang lời hắn muốn nói.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, thanh niên dứt ra khỏi nụ hôn, rồi lại ghé tới hôn lên khóe miệng hắn một cái.
"Còn giận nữa không? Anh Lục Tứ?"
Đôi mắt của thanh niên lấp loáng nụ cười.
Lục Tứ nhìn cậu chằm chằm, mắt đầy vẻ nghi hoặc, nói bằng giọng khàn khàn:
"Tống Dữ Tinh, rốt cuộc em đang làm gì vậy?"
Tống Dữ Tinh nhìn vào mắt hắn không hề tránh né, "Em biểu hiện chưa đủ rõ ràng sao?"
"Đáng lẽ hôm nay em định tỏ tình với anh, nhưng ai ngờ Tống Mậu Học lại gọi tới."
"Lục tổng, anh không cảm nhận được tình yêu của em ư?"
"Vậy thì hôn thêm mấy cái nữa nhá."
Dứt lời, cậu lại cúi đầu, ôm cổ người đàn ông, hôn chụt chụt mấy cái liền lên môi hắn.
Tống Dữ Tinh ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú đầy vẻ phức tạp của hắn, đôi mắt cậu lúng liếng ánh nước, hấp dẫn lòng người.
Cậu nhẹ nhàng nhướng mày với người đàn ông, "Bây giờ anh đã cảm nhận được chưa?"
Thân thể Lục Tứ cứng ngắc, hắn nhìn chằm chằm gương mặt đẹp như hoa của người trong lòng, trên môi vẫn còn lưu giữ xúc cảm mềm mại, ánh mắt hắn cũng tối sầm lại.
Hắn mở miệng, giọng trầm khàn: "Cho nên, bây giờ em đang tỏ tình với tôi à?"
Tống Dữ Tinh hừ cười một tiếng, còn ngọ nguậy đầy ý xấu, "Đúng vậy đó, làm sao? Chưa đủ rõ ràng sao?"
Cả người cậu đặt trên người Lục Tứ, cho nên cậu làm những động tác gì, Lục Tứ đều có thể cảm nhận được.
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, sóng ngầm cuồn cuộn nơi đáy mắt, hắn đưa tay giữ lấy cái eo thon của thanh niên, nhéo một cái trừng phạt.
"Tống cục cưng, đừng trêu chọc tôi." Lục Tứ nhìn người đang cười rạng rõ trước mặt, khàn giọng cảnh cáo.
Tống Dữ Tinh vui vẻ nhìn hắn, ồ một tiếng thật dài.
"Bây giờ em là người đang bị thương."
Lục Tứ: "Cho nên còn không mau xuống khỏi thân thể người đàn ông của em đi."
Tống Dữ Tinh: "Anh hết giận chưa? Anh hết giận thì em sẽ xuống ngay."
Lục Tứ cong ngón tay, gõ lên trán cậu, "Em là tổ tông của anh, làm sao anh dám giận em."
Tống tiểu tổ tung được hời, khẽ hừ một tiếng, chậm rãi trèo xuống, nhưng lại không cẩn thận đụng phải vết thương trên tay, lập tức bị đau đến mức kêu lên.
Lục Tứ lập tức đứng dậy, vội vàng nắm lấy cổ tay cậu, "Sao vậy? Đụng phải vết thương à? Anh đã bảo em cẩn thận chút mà."
Tống Dữ Tinh ngồi khoanh chân trên giường, nhíu mày lại, mi mắt cũng rũ xuống, ngoài miệng thì vẫn mắng rất hăng: "Không phải tại anh hết à."
Cậu vừa mắng vừa đưa chân đạp Lục Tứ một cái, không dùng nhiều sức lắm, giống như đang gãi ngứa hơn.
Há, mới vừa rồi còn ngoan ngoãn được chút, giờ lại hiện nguyên hình.
Tống cục cưng sao có thể trở nên ngoan thật sự được.
"Phải phải phải, tại anh hết." Lục tổng vừa rồi còn nóng giận, giờ đã ném hết nguyên tắc đi rồi, dỗ như dỗ trẻ con: "Anh thổi cho em."
Hắn nói xong thì nhẹ nhàng thổ hai cái lên bàn tay bị thương của Tống Dữ Tinh, "Còn đau không em?"
Tống Dữ Tinh cười ha ha, rồi lại nghiêm mặt nói: "Anh nghĩ em là trẻ con ba tuổi à, em đi trước đây."
"Không phải." Lục Tứ siết cổ tay cậu không buông, cau mày nói:
"Tống cục cưng, không phải em bảo muốn ngủ